Chương 44: Đau

" Bỏ... bỏ đứa con này ngay lập tức ".

Chát

Bối Diệc quá nóng giận, ông ta đưa tay tát cô một cái.

" Bối gia không chấp nhận đứa cháu hoang này " Ông ta quát lớn.

Bối Bội Sam ôm mặt mình, cô cười trừ.

" Không cần ông chấp nhận đâu ".

" Tôi về đây cũng muốn nói rằng ".

" Tôi sẽ kết hôn với người khác, sẽ không nghe theo lời ông đâu ".

" Ông... không xứng làm ba tôi, làm chồng của mẹ tôi ".

Bối Bội Sam quát to, sau đó cô rời khỏi cổng Bối gia.

Đến lúc cô nên rời khỏi đây, về Sở gia và cho Sở Bách Điềm câu trả lời rồi.

Chú...

Hãy đợi tôi!

Bối Diệc nhìn Bối Bội Sam ngang nhiên rời khỏi Bối gia. Ông ta tức đen mặt...

Con nhãi này...

Nó không cần tro cốt của mẹ mình nữa sao?

Năm xưa bà chết, ông đã hỏa tán bà và cất giấu đi tro cốt của bà.  Vì để đề phòng sau này cô làm phản, ông đã lấy cái đó ra làm công cụ để Bối Bội Sam nghe lời mình.

Nhưng sao hôm nay...

Nó lại thản nhiên như vậy?

Không phải rất thương mẹ mình sao?

Bối Diệc siết chặt điện thoại, nếu Bối Bội Sam đã chống đối ông...

Thì ông sẽ.......

Bối Bội Sam bắt taxi khác và lên xe, cô đóng cửa lại, thở nhẹ ra.

Cô biết mình chống đối lại Bối Diệc sẽ không bao giờ nhận được tro cốt của mình. Mẹ à...

" Con gái bất hiếu, con xin lỗi ".

Cô lẩm bẩm, đưa tay lau nước mắt. Cô phải mạnh mẽ, nếu cứ như vậy cô chỉ là con cờ của ông ta...

Thích đưa đâu thì đi đó, không được.

Cô phải chống đối lại, mạnh mẽ lên và đi tìm hạnh phúc cho mình.

Mẹ à, mẹ sẽ thông cảm cho sự ích kỷ này của con không?

Chiếc taxi lăn bánh trên đường, Bối Bội Sam hít thật sâu rồi thở ra nhiều lần. Cô đang lấy bình tĩnh, cũng cố tâm trạng mình lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!