Hai ngày sau.
Hôm nay như lời Bối Bội Sam đã nói, cô sẽ ra ngoài và hẹn gặp Leo anh.
Ngồi ở một góc trong tiệm cà phê, cả hai nhìn nhau. Bối Bội Sam nhìn li nước cam của mình, cô thở dài một cái.
Thai nhi đã một lúc một lớn rồi, nhưng tương lai của cô vẫn chưa biết đi về đâu, với số dư trong tài khoản thì cô có thể tự nuôi con, nhưng sinh ra đứa bé rồi lại không cho nó một gia đình hoàn chỉnh thì...
Thật đau não, biết thế những lần đấy cô phải dùng biện pháp tránh thai để không xảy ra việc này.
" Em đang lo cho đứa bé sao?" Leo lên tiếng hỏi.
Bối Bội Sam gật đầu, đúng là Leo hiểu ý cô.
" Em thật sự không biết nên làm sao nữa..." Cô đáp.
" Không phải Sở Bách Điềm chấp nhận đứa bé này lẫn em sao? Sao em và anh ta không tổ chức hôn lễ đi " Leo hỏi thêm.
Bối Bội Sam lắc đầu.
Cô và ông chú đấy có tình yêu thật sao? Không có tình cảm đôi bên làm sao tiến đến hôn nhân được cơ chứ.
Vả lại... có nhiều chuyện thật sự rất khó nói.
Thấy cô khó xử, Leo cũng không biết mình nên làm gì cho cô, không ngờ anh chỉ mới xa cô thì Bối Bội Sam bị ép lâm vào con đường cùng như vậy.
Bây giờ không thể biết làm gì hơn, ngoài chuyện trước mắt là phải sinh đứa bé này ra...
Leo vươn tay ra, anh chạm vào má của Bối Bội Sam, vẫn mềm mại như trước vậy. Lúc bé anh cũng là người hay sờ vào má cô, đôi má bánh bao đáng yêu thế này.
" Nếu anh ta không cần em và con, cứ về đây, có anh nuôi ".
Bối Bội Sam đưa tay lên, cô mỉm cười.
" Cảm ơn anh, Leo. Thật sự lúc này có anh em rất yên tâm " Cô nhỏ nhẹ đáp.....
Sở Bách Điềm ngồi trong phòng làm việc, anh xem những tấm hình cô và Leo thân mật với nhau bên ngoài. Tức giận, anh liền ném sang một bên.
Thư kí Đường đứng đấy vừa lo vừa run rồi vừa sợ, không biết nên làm sao. Sở Bách Điềm đã cho người đi theo sau Bối Bội Sam để theo dõi nhất cử nhất động của cô, không ngờ rằng lại chụp được những tấm hình thế này.
" Sở tổng... anh ổn không?" Thư kí Đường lên tiếng hỏi.
Sở Bách Điềm quay sang nhìn thư kí Đường, ánh mắt như lưỡi dao đang muốn phi đến chỗ thư kí. Thư kí Đường thấy mình sai rồi, liền cong đuôi mà quay lưng chạy đi.
Chứ ở lại là chết mất.
Sở Bách Điềm dựa vào ghế, anh đưa mắt nhìn về hướng cửa sổ.
" Phù Nhân Sinh... Bối Bội Sam...".....
Ở cùng Leo không lâu thì cô ra về, quản gia gần đây đã chú ý đến cô, tốt hơn là không nên đi lâu.
Bối Bội Sam rời khỏi tiệm cà phê, Leo thì vẫn còn ngồi ở đó, giống như đang đợi ai vậy.
" Đến rồi à " Leo lên tiếng, đưa mắt nhìn người đàn ông ngồi trước mặt.
" Em về đây khi nào?" Leo lên tiếng.
Phù Đổng nhìn anh trai mình, thở dài một cái rồi ngồi xuống chỗ lúc nãy Bối Bội Sam ngồi. Anh biết Bối Bội Sam đã đến đây và ở cùng Leo, Phù Đổng phải đợi cô rời đi rồi mới bước vào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!