Leo đứng ở phòng làm việc, anh nhìn ra cửa sổ, thở dài một hơi.
Bối Bội Sam dính đến Sở Bách Điềm, lại còn mang thai con anh ta.
Đứa nhỏ đó và Bội Sam sẽ an toàn thật sự sao?
Một tuần qua ở cùng cô, nghe cô kể về gần đây từ đầu đến cuối, anh cũng nhận ra...
Cô bé Bội Sam này sớm động lòng với Sở Bách Điềm rồi.
" Phù tổng, cuộc họp sắp bắt đầu rồi ạ " Thư kí bước vào nói.
Leo quay đầu lại, anh gật đầu.
Leo là cái tên anh dùng trong công việc, tên thật của anh chính là Phù Nhân Sinh.
Cũng lâu lắm rồi không nghe ai gọi tên mình, anh cũng đã quen với việc mọi người mình là Leo rồi.
" Tôi biết rồi " Leo đáp, anh chỉnh lại cavat ngay ngắn và cầm áo vest khoác lên rồi tiến ra cửa.
Lần này Phù Nhân Sinh anh về đây đều có nguyên do.
Nguyên do đó chính là Sở Bách Điềm!
Bối Bội Sam không ra ngoài được nên cô đã hầm hực ngủ đến chiều. Khi mở mắt nhìn trần nhà thì cảm thấy đầu óc rất đau, mơ mơ hồ hồ.
Có lẽ cô ngủ quá nhiều rồi.
Cạch
Tiếng mở cửa được đẩy ra, Bối Bội Sam đưa mắt nhìn sang, là Sở Bách Điềm đang bước vào.
Thấy cô nằm trên giường, mắt nhắm mắt mở đang nhìn mình, anh cũng đoán được là cô mới ngủ dậy rồi đây.
" Chú... về rồi " Bối Bội Sam ngồi dậy, cô đưa tay xoa xoa đầu mình.
Đúng là ngủ nhiều quá không tốt, chóng hết cả mặt mà.
" Tôi làm em thức giấc sao?" Sở Bách Điềm dịu dàng hỏi.
Khác một trời một vực với bộ dạng lúc nãy nói chuyện với Du Vu.
Y như bị đa nhân cách.
" Không có " Bối Bội Sam mỉm cười đáp.
Sở Bách Điềm tiến đến, anh đưa tay kéo mền qua một bên, bất ngờ đặt bàn tay lên bụng cô.
Anh mỉm cười, rồi dịu dàng xoa xoa bụng của Bối Bội Sam.
" Chú...".
" Tôi nhớ con, để tôi chạm vào con một chút ".
Bối Bội Sam im bặt, cô để anh làm gì thì làm.
Sở Bách Điềm gần đây liên tục cư xử kì lạ, có chuyện gì xảy ra với anh sao?
Hay có gì đó khiến anh trở nên như vậy.....
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!