Chương 17: Lí Do Kết Hôn

Ai mà chẳng muốn ích kỷ cho bản thân và gia đình của mình. Sở lão phu nhân đã mất bao nhiêu năm trời để gầy dựng Sở gia sau khi Sở lão gia mất, bà một thân một mình nuôi con nuôi cháu, mãi mới ra được hôm nay.

Sở gia chỉ có một đứa cháu là Sở Bách Điềm, bà luôn mong thằng nhóc này có thể kết hôn sinh con, tuổi cao sức yếu rồi, bà đâu thể sống mãi mãi mà đợi được.

Mãi Sở Bách Điềm mới tìm được một cô gái ở cạnh, Bối Bội Sam còn quý hơn vàng khó tìm hơn báu vật đối với bà.

Với bà, Bối Bội Sam cứ như tiên nữ hạ phàm cứu lấy Sở gia vậy.

" Bà nội..." Sở Bách Điềm biết bà lo lắng chuyện gì.

Nhưng mà...

Anh phải dùng thủ đoạn để giữ Bối Bội Sam bên cạnh sao?

Nói cả hai có tình cảm chưa, dĩ nhiên là chưa có, chỉ mới quen biết nhau còn về chuyện quan hệ...

Cái đó không cần nói thẳng cho nhau biết, anh chính là muốn giải tỏa, còn cô là muốn mượn anh để lấy đi lần đầu của mình.

Không cần hỏi cô hay bắt cô nói ra anh cũng đoán được, với người như Bối Bội Sam nhất định sẽ không dễ dãi đến như vậy.

" Bách Điềm, cháu hãy nắm bắt cơ hội ".

" Đừng để mất Bối Bội Sam ".

Ở ngoài cửa, Bối Bội Sam dựa vào, cô đã nghe thấy lời bà nội cùng anh nói nãy giờ với nhau.

Cô biết chứ, cả hai người này đã giữ được cô nhất định sẽ không cho cô đi. Nhưng nếu nói cho họ biết, có làm cách nào đi chăng nữa cũng mãi mãi không thể giữ chân cô lại được ở chốn này.

Sở Bách Điềm và cô...

Nói trắng ra chỉ là sếp và vệ sĩ lúc sáng, về đêm chính là bạn giường!

" Bà nội, con biết chuyện bà lo lắng, đúng là Bối Bội Sam là người con gái đầu tiên với con...".

" Nhưng con tin, cô bé đấy cũng là người cuối cùng ".

" Ý... ý con là?".

" Bà nội, con không thể vì bản thân mình hay vì cái nhà này mà tổn thương đến một cô gái chỉ mới 20 tuổi ".

" Con sẽ có cách của mình, bà nội chỉ có việc là tin con thôi ".

" Con là Sở Bách Điềm cháu trai của bà cơ mà ".....

Ba ngày sau.

Bà nội đã trở về biệt thự của mình, anh và cô vẫn như thế, duy trì mối quan hệ bình thường.

Hôm nay Sở Bách Điềm có nhiều công việc hơn, thư kí Đường có chuyện riêng ở nhà nên anh đã bảo anh ta cứ về trước, dù sao đi cùng anh lâu vậy rồi thư kí Đường anh xem như là người anh em tốt với mình thôi.

Bối Bội Sam cũng ở lại cùng anh tăng ca, đợi mãi cô bắt đầu nhàm chán.

" Sở tổng, chú xong chưa?" Cô ngẩn đầu lên hỏi.

" Chưa " Anh đáp lại.

Vẻ mặt hiện rõ nét mệt mỏi, anh đã ngồi lì ở đây từ lúc 3h chiều đến giờ rồi.

Bối Bội Sam thấy anh đang kiệt sức vậy rồi, trong đầu cô nghĩ ra một ý tưởng, cô đứng dậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!