Bối Bội Sam bên trong đã tỉnh dậy, cô lờ đờ mở mắt ra nhìn trần nhà. Không nghĩ rằng vừa mới đi làm lại đã làm chuyện xấu hổ này rồi.
Cô ngồi dậy, tay cũng không quên lấy mền quấn lên người, bởi vì Bối Bội Sam trên người có mảnh vải che thân nào đâu.
Không biết Sở Bách Điềm đó đã dọn mớ chiến trường ấy trong nhà vệ sinh thế nào nữa.
Lúc này anh bước vào, kéo tấm rèm ra thấy cô đang ngồi đó, Sở Bách Điềm tiến đến:" Đói không?".
Cô gật đầu.
Sở Bách Điềm mỉm cười, cô ngây ra một lúc.
Đúng là đẹp trai... cười lên cũng đẹp vãi cả lúa!
Anh đi đến tủ của mình, vì trước kia ham công tiếc việc nên anh không thường xuyên về nhà, nên ở đây cũng có vài bộ quần áo của anh.
Sở Bách Điềm đưa cho cô cái áo sơ mi của mình, lúc nãy anh đã hơi quá trớn, làm quần áo cô bẩn hết nên đem bỏ cả rồi.
" Mặc vào đi " Anh đưa đến cho Bối Bội Sam rồi nói.
Bối Bội Sam vương tay ra nhận lấy, cô ngại ngùng nhìn anh:" Tôi... mặc được sao?".
Anh nhìn cô.
" Chú... không sợ bẩn áo à?".
Thư kí Đường từng nói Sở Bách Điềm là mắc bệnh sạch sẽ, sạch đến mức làm người khác chỉ biết lắc đầu chịu thua.
Sở Bách Điềm không đáp, anh đưa tay xoa đầu cô một cái rồi đi ra.
Kéo tấm rèm lại, Sở Bách Điềm để Bối Bội Sam ngồi ở đó.
Cô ngơ ngác không hiểu ý, nhưng bây giờ có áo không mặc là ngu đó.
Cô vội vàng mặc chiếc áo sơ mi vào, bây giờ mới cảm thấy an tâm thật sự.
Nhưng mà...
Với bộ dạng này cô cũng đâu ra ngoài được đâu cơ chứ.
Sở Bách Điềm đứng bên ngoài, anh hỏi lớn:" Mặc xong chưa?".
" X... xong rồi " Cô đáp.
Sở Bách Điềm đi vào, trên tay cầm sẵn bịch đồ ăn mình mua cho cô. Vì sợ Bối Bội Sam đói nên anh đặc biệt đi mua mì cho cô, nhưng mà nãy giờ nói nhảm với Du Vu đồ ăn cũng đã hết nóng và mì nở ra cả rồi.
Bối Bội Sam mở ra, cô chính là rất thích ăn mì, cũng may Sở Bách Điềm mua trúng món cô thích.
" Ăn đi " Anh đưa đôi đũa cho cô, kéo ghế ngồi cạnh.
Cô nhìn anh:" Chú không ăn sao?".
Bây giờ có lẽ quá trưa, cũng có thể đã là chiều rồi. Bối Bội Sam cũng cảm thấy mình đã ngủ rất lâu rồi vậy.
" Tôi không có thói quen ăn hai bữa trong ngày ".
Sở Bách Điềm không thấy đói, anh thường hay bỏ bữa sáng và trưa, cũng không động vào thức ăn mấy.
Nghe vậy, Bối Bội Sam liền cau mày:" Như vậy đâu được, tôi và chú ăn chung đi ".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!