Chương 7: (Vô Đề)

Kể từ khi ta điều đi những nha hoàn đó, nhiệm vụ hầu hạ Đàn Liên ăn ở sinh hoạt liền rơi xuống đầu ta.

Đàn Liên thích sạch sẽ, ngày ngày tan viện trở về đều phải tắm rửa thay quần áo, vì ta nói không cho hắn tiếp cận nữ t. ử khác, cuối cùng việc đun nước đổ nước liền vô duyên vô cớ thành việc của ta.

Nếu đổi thành đám nam phụ điên cuồng trong nguyên tác, đương nhiên là cam lòng làm, nói không chừng họ còn lén lút uống sạch nước tắm của Đàn Liên.

Nhưng ta hiển nhiên không phải một kẻ b**n th**, cũng không thèm muốn thân thể của Đàn Liên.

Bị hành nửa tháng trời, tay ta sắp chuột rút luôn rồi.

Hóa ra làm đố phụ lại khó đến vậy!

Ta đành phải từ bỏ cái tuồng đố phụ, bảo quản gia điều một nhóm nha hoàn trở về.

Ngược lại, Đàn Liên buổi tối trở về, nhìn Thanh Liên Cư lại náo nhiệt trở lại, không hề che giấu sự tiếc nuối của mình.

"Ta vẫn thích được ở riêng với Bảo Bình hơn, kỳ thực không cần mấy nàng ta hầu hạ cũng được. Chẳng phải Bảo Bình cũng không thích ta nói chuyện với người ngoài sao, hay là cứ đuổi họ đi nhé?"

Ta kinh hãi xua tay: "Không không không, ta vẫn thích hoàn cảnh náo nhiệt hơn một chút, đông người thật tốt, đông người thật tốt."

Đàn Liên cười một cái đầy ẩn ý: "Vậy sao? Bảo Bình thích là được."

Lại không nhắc đến việc điều đi các nha hoàn nữa.

Vật lộn như vậy, ta quả thực mệt mỏi rã rời một thời gian dài.

Sau khi thành thật nằm liệt một lúc, vẫn là Thẩm Hoài Hoan đưa đến cho ta ý kiến mới.

Mùng ba tháng ba, sắp đến rồi........

Tiết Thượng Tị mùng ba tháng ba, theo tập tục, cần phải mặc áo hoa đi chợ hoa.

Thẩm Hoài Hoan vì thế đã sớm tìm đến ta.

"Tiểu gia ta cũng không phải quá muốn đi chơi với ngươi, chỉ là sợ ngươi buồn chán thôi," Thẩm Hoài Hoan vắt chéo chân, đôi mắt hạnh nép sau chén trà lén nhìn ta, "Cho nên ngươi có muốn đi cùng ta không?"

Đàn Liên tuy dễ gần, nhưng có lẽ vì quá mức thu hút sự chú ý, những ngày lễ ồn ào náo nhiệt như thế này, hắn luôn chỉ ở nhà đọc sách.

Chưa từng ngoại lệ.

Huống hồ ngoài ngày đại hôn đó, hắn càng chưa từng mặc thường phục nào ngoài hai màu xanh trắng, muốn hắn ra ngoài đón tiết Thượng Tị thực sự là không thể…

Ta và Thẩm Hoài Hoan bốn mắt nhìn nhau.

Thẩm Hoài Hoan từ từ trợn to mắt: "Không thể nào, Đàn ca ca chưa từng thích chen vào sự náo nhiệt này."

Ta che miệng cười giả lả: "Hắn không đồng ý, ta sẽ làm ầm lên."

Gây rối vô cớ thôi mà, vẫn là chiêu Thẩm Hoài Hoan tự miệng mách nước cho ta.

Thẩm Hoài Hoan quả thực hiểu Đàn Liên, Đàn Liên cũng thật sự thích sạch sẽ và yên tĩnh.

Bởi vậy, khi ta mang ra bộ áo hoa sặc sỡ đến mức cay mắt kia, và làm ầm lên đòi Đàn Liên cùng đi đến con phố chợ đông người nhất, cho dù là Đàn Liên, sắc mặt trong thoáng chốc cũng khó coi.

Người vốn luôn ôn hòa dễ gần thu lại nụ cười, nhìn còn đáng sợ hơn cả tên mặt đen Cố Nam Chu.

Mỗi bước mỗi xa

Ta không tự chủ được nín thở, theo bản năng lùi lại một bước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!