Chạy đến chỗ không có người, Thẩm Hoài Hoan mới dừng lại việc trốn chạy của mình.
Quay đầu lại, thấy chính mình vẫn còn đang kéo tay ta không buông, Thẩm Hoài Hoan như bị khinh bạc vậy, rụt tay lại cái vèo.
"Ngươi! Nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi đã là phụ nhân đã có chồng rồi, sao còn có thể nắm tay ta!"
Khóe miệng ta giật giật: "Trách ta không kịp hất tay Điện hạ ra."
Thẩm Hoài Hoan trợn tròn mắt: "Ta làm vậy là để cứu ngươi khỏi tay lão yêu bà kia mà!"
Cứ tưởng hắn ta sẽ nhân cơ hội này bắt ta báo ơn, giúp hắn ta nói tốt trước mặt Đàn Liên, hoặc giống như Trưởng Công chúa, giúp hắn ta tạo ra cơ hội tiếp cận Đàn Liên.
Ai ngờ Thẩm Hoài Hoan nhìn trái nhìn phải, hạ giọng nói: "Ngươi đừng nói cho ai biết nha, ta, ta thực sự là vì cứu ngươi nên mới kéo tay ngươi thôi, ngươi tuyệt đối đừng nói ra đấy."
Ta có chút đăm chiêu: "Không nói cho Đàn Liên?"
Ai ngờ người xưa nay cứ một tiếng "Đàn ca ca" lần này lại không quá kích động, ngược lại còn ủ rũ nhìn ta một cái.
"Lần trước ta… lần trước chẳng phải ta muốn hạ t.h.u.ố. c mê cho ngươi, để ngươi ngủ qua đêm tân hôn thôi sao, kết quả bị Đàn ca ca bắt được. Sau đó ta bị Phụ hoàng phạt rất nặng, cho đến hôm nay mới được ra ngoài."
Ta thầm nghĩ: Đáng đời chưa.
Ta nói ra: "Đàn Liên là chuyện bé xé to rồi."
Thẩm Hoài Hoan lại nhìn ta một cái.
Không hề đồng cảm cùng chung kẻ thù với ta, cũng không hề bênh vực Đàn ca ca của hắn ta bị bất công. Khuôn mặt bé bằng bàn tay của Tam Hoàng t. ử nhăn nhúm lại, xoắn xuýt mãi mới mở miệng hỏi: "Vậy, vậy ngươi tha thứ cho ta chưa?"
Ta: "?"
Liên quan gì đến ta.
Thấy ta không nói gì, Thẩm Hoài Hoan sốt ruột, đưa tay ra lắc lư trước mặt ta.
"Ta bị phạt chép sách lâu như vậy, ngươi nên nguôi giận rồi chứ! Hơn nữa ta bị lừa, đó căn bản không phải t.h.u.ố. c mê, đó là, đó là…"
Đó là thôi tình dược, suýt đẩy ta đến bờ vực cái c.h.ế.t.
Ha ha.
"Tóm lại, bây giờ ta đã cứu ngươi một lần, lại còn bị phạt rồi, ngươi phải tha thứ cho ta!" Thẩm Hoài Hoan sốt ruột, kéo ống tay áo ta không buông.
Tuy tức giận chuyện hắn ta hạ t.h.u.ố. c trước đó, nhưng dù sao hắn ta cũng đã giúp ta thoát khỏi chỗ Trưởng Công chúa, huống chi giao hảo với Hoàng t. ử cũng không có gì là xấu.
Ta bất đắc dĩ gật đầu: "Ta không hề trách Điện hạ, lần này quả thực phải đa tạ Điện hạ đã cứu giúp."
Thẩm Hoài Hoan quả thực dễ dỗ, chỉ một câu nói là có thể khiến hắn ta cười toe toét.
Hắn ta cứ thế đơn phương nhận ta làm bạn, cũng không chịu quay về khu của nam, cứ kéo ta nói chuyện phiếm đông tây.
"Đoàn buôn của Tạ gia thực sự đã đi đến Tây Vực sao? Ta chưa từng đi xa như vậy, ngươi kể cho ta nghe đi."
Môi ta sắp khô đến nơi, đang định tìm cớ đuổi hắn ta đi, thì vừa quay người lại, chợt thấy Đàn Liên đang nói chuyện với người khác ở gần đó.
Trông có vẻ như đang bàn công vụ? Ta chợt nảy ra ý, chặn Thẩm Hoài Hoan đang luyên thuyên lại, hỏi hắn ta.
"Ngươi và Đàn Liên quen thân như vậy, có biết hắn ghét điều gì không?"
......
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!