Chương 3: (Vô Đề)

Đến Phụng Quốc Tự rồi, Đàn Liên bị mấy tiểu hòa thượng đang kích động vây quanh, dưới sự dẫn dắt của bọn họ đi chuẩn bị đồ cúng đèn.

Ta, nhân vật chính của việc cúng đèn này, bị gạt sang một bên, thấy không ai quản, ta liền tự tiện lẫn vào đại điện, muốn bái thần một chút.

Nghe nói Phụng Quốc Tự rất linh nghiệm.

Đang lúc do dự không biết có nên cúng tiền hương hỏa hay không, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng "thì thầm" đầy cố ý.

"Thê t. ử của Đàn công t. ử là nàng ta ư?"

"Cảm thấy rất bình thường, chẳng có chút khí chất nào, cũng chỉ được cái mặt mũi dễ nhìn một chút, ai biết đã trát bao nhiêu lớp son phấn."

"Chẳng qua chỉ là nữ nhi nhà buôn, gươi cho rằng có thể có khí chất gì."

Rất tốt, ngay trước mặt ta mà rỉ tai chê bai ta.

Xem ta là quả hồng mềm mà n*n b*p, xem như các ngươi đã n*n b*p đúng người rồi.

Ta lập tức đứng dậy, quay đầu lại muốn đi tìm Đàn Liên, nhưng lại bị một đại tiểu thư từ phía sau đụng vào.

Dựa vào cách này để gây sự ư? Bạn bè của đại tiểu thư liền ùa lên, vừa đỡ đại tiểu thư, vừa chặn đường ta lại.

"Đồ không biết nhìn trước ngó sau, ngươi tưởng ngươi đụng phải ai? Lạc Nguyệt là tiểu thư của phủ Thượng Thư, cẩn thận Thượng Thư đại nhân trị tội ngươi!"

Lòng ta khẽ động, lập tức bắt đầu hồi tưởng lại nội dung cốt truyện.

Mỗi bước mỗi xa

Thượng Thư đại nhân... Ừ, tất cả Thượng Thư của Lục Bộ đều là lão già râu bạc, không có nam phụ ch. ó điên tiềm tàng nào.

An toàn.

Động tác thở phào của ta có lẽ hơi rõ ràng, khiến đám đại tiểu thư kia lập tức hiểu lầm.

"Cùng lắm chỉ là nữ nhi nhà buôn, vậy mà còn coi thường phủ Thượng Thư sao!"

"Quả thực vô tri..."

Ta đau đầu nhìn những cô nương này, những người chỉ động miệng mà không động tay, cảm giác như có mấy trăm con chim sẻ đang léo nhéo bên tai ta.

Ồn ào quá, nhưng cũng chẳng có cách nào, ai bảo phụ huynh người ta quan lớn hơn ta chứ.

Dù sao bị họ châm chọc vài câu cũng chẳng đau chẳng ngứa, cứ chờ Đàn Liên đến đón ta thì hơn.

Vừa định nằm yên chịu trận, thì Chu Lạc Nguyệt, người được vây ở vị trí trung tâm nhất, quét mắt nhìn ta một cái với vẻ trịch thượng.

"Nữ nhi Tạ gia ở thành Tây ư? Người bình thường như ngươi, sao lại vô liêm sỉ mà gả cho Đàn ca ca? Các ngươi căn bản không phải người của một thế giới."

Không hổ là đại tiểu thư, mắng người cũng nhỏ nhẹ, nhưng lại đ.â. m vào lòng người nhất.

Trái tim ta, nơi vốn đã âm ỉ không thoải mái từ khi giấc mơ kia bắt đầu, lại bị đ.â. m mạnh thêm một cái, ta trừng mắt nhìn Chu Lạc Nguyệt, thật sự không nhịn được mà nói ra lời thật lòng.

"Chu đại tiểu thư giờ đây lén lút tìm ta gây chuyện, vậy tại sao lúc trước không cố gắng theo đuổi Đàn Liên? Là không thích ư? Giờ thì hay rồi, mọi người đều không vui, ngươi hài lòng chưa?"

Nước mũi rơi vào miệng rồi mới biết hỉ.

Phàm là lúc trước trong số mấy nàng ta có người sẵn lòng chủ động đề thân, với cái ý chí tha thiết muốn cưới vợ của Đàn Liên như thế, bia ngắm sống này đã chẳng đến lượt ta phải đảm đương!

Chu Lạc Nguyệt coi toàn bộ lời ta nói là đang khoe khoang, tức giận đến mức môi run rẩy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!