Ngày hôm đó ta về bằng cách nào, lại mơ mơ màng màng bị dỗ dành mặc Phượng bào ra sao, ta đã không nhớ rõ nữa.
Chỉ có thể trách Đàn Liên quá biết cách quấn lấy người, thái độ ta vừa mềm mỏng một chút, đã trực tiếp bị hắn hôn cho quay cuồng, quên mất muốn nói gì.
Cho đến khi chiếu thư phong hậu được đưa đến trước mắt, ta mới ý thức được không ổn.
"Ta còn chưa đồng ý... chàng viết gì trên đây? Mỗi bước mỗi xa
"Muốn ta dịu dàng hiền huệ hiểu lễ nghĩa còn phải hỗ trợ Lục cung ư?"
Đàn Liên kéo tay ta: "Không, những thứ này nàng đều không cần làm."
"Vậy chàng muốn ta làm gì?"
Nhưng tuyệt đối đừng nói mấy lời nhảm nhí như chỉ cần yêu hắn, hắn mà dám nói những lời sến sẩm như vậy, ta lập tức bỏ trốn.
"Bảo Bình cứ làm chính mình là được."
......
Đàn Liên kể từ khi để lộ bộ mặt thật trước mặt ta, liền không còn nói những lời dỗ ngọt hay ho gì với ta nữa.
Hắn nói làm chính mình, chính là thật sự để ta làm chính mình.
Hắn đưa chiếc chìa khóa duy nhất của Quốc khố cho ta.
Lúc đó không ít triều thần đại nộ phản đối, nói ta sẽ gà mái gáy sáng, nói ta đảo ngược trời đất.
Người trước đây thích kéo ta làm bình phong, trốn sau lưng ta giả làm hoa sen trắng, lần này lại lạnh lùng nhìn các triều thần một cái, không còn ngụy trang bản thân nữa.
"Có ý kiến? Có ý kiến thì từ quan đi."
Nếu Đàn Liên là Hôn Quân thì còn đỡ, nhưng hắn lại vừa lên ngôi, đã dùng thủ đoạn thiết huyết trấn áp tất cả những người có ý đồ khác, lại còn dọn dẹp xong bãi chiến trường rắc rối của tiên đế.
Những văn thần võ tướng cổ hủ này, còn trông chờ vào công lao vĩ đại của Đàn Liên mà cùng nhau lưu danh sử sách, đương nhiên không chịu như thế mà từ quan.
Hết lần này đến lần khác, họ cũng phát hiện ra, Đàn Bạch Liên năm đó hoàn toàn là ngụy trang!
Toàn bộ là giả!
Cái gì mà Bồ Tát sống Đại thiện nhân, Đại thiện nhân nhà ai lại nóng tính đến mức động thủ ngay trên triều đường?!
Cuối cùng lại là họ khẩn cầu ta nhận lấy chìa khóa Quốc khố.
Đương nhiên lời gốc còn khó nghe hơn một chút—
"Nương nương, cầu xin ngài, quản cái tên điên kia đi!"
Tiếng tăm của Đàn Liên xuống dốc không phanh, cũng không có đại thần nào nghĩ quẩn, muốn gả nữ nhi nhà mình vào cái hang ổ ma quỷ này chịu khổ.
Cuối cùng Đàn Liên lại thành công đạt được thành tựu "không ai dám khuyên can tuyển tú".
Một đêm nọ, Đàn Liên ôm ta ngồi dưới mái hiên ngắm sao.
Ta nhìn ngôi sao sáng nhất là sao kim, nhớ lại vầng sáng vạn nhân mê của người nào đó năm xưa, đối chiếu với cảnh ngộ ngay cả ch. ó cũng chê như bây giờ, không nhịn được thở dài cảm thán.
Ta hỏi hắn: "Sao chàng không tiếp tục giả vờ nữa, được người khác thích chung quy vẫn tốt hơn bị người khác khiếp sợ chứ?"
Đối với Đàn Liên, diễn kịch hoàn toàn không tốn chút sức lực nào, thậm chí không cần tốn nhiều tâm trí.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!