Chương 17: (Vô Đề)

Ta buông lại một tiếng hòa ly rồi quay lưng rời khỏi tư lao, vừa xoay người, đã bị Đàn Liên phía sau túm chặt.

"Hòa ly là không thể nào, nàng có thể đưa ra các điều kiện khác."

Ta sắp bị chọc cười đến nơi.

Đúng vậy, suýt nữa ta quên mất Đàn đại nhân còn phải kinh doanh cái nhân vật người tốt của mình ra bên ngoài, tự nhiên không thể dễ dàng bỏ qua công cụ là ta đây.

Cho nên cuộc hôn nhân này từ đầu đến cuối đều là vở kịch độc diễn của một mình ta, đối với hắn, tất cả chỉ là giao dịch có thể thương lượng điều kiện.

Lau nước mắt, ta dùng hết sức lực gạt tay hắn ra.

"Tùy ngươi đi."

Dù sao hắn là nhân vật chính, Tạ gia buộc vào thuyền của hắn cũng sẽ không gặp chuyện lớn, nhiều lắm là bị vắt kiệt toàn bộ gia sản thôi, tuyệt đối sẽ không mất mạng.

Ngay cả Nhiếp Chính Vương còn không tính kế lại hắn, ta có tư cách gì mà đàm phán điều kiện với người ta chứ.

Ta bước nhanh rời đi.

Ngay trước khoảnh khắc sắp bước ra khỏi nhà lao tư nhân đó, Đàn Liên vẫn đứng trong bóng tối bỗng nhiên mở lời: "Bảo Bình, vết thương của ta đau."

Mỗi bước mỗi xa

Vết thương hắn bị ở Tương Dương có hơi nặng, lại vội vã trở về, vết thương vẫn chưa lành hẳn.

Nhìn bộ dạng g.i.ế. c người không chớp mắt của hắn bây giờ, cũng có thể đoán được hắn về kinh cũng không ít lần lao lực, e rằng vết thương đã bị rách toạc ra lần nữa.

Bước chân ta ngưng lại một thoáng.

Nhưng mùi m.á. u tanh quẩn quanh nơi chóp mũi quá nồng, nồng đến mức che lấp hoàn toàn mùi hương thoang thoảng vốn có trên người Đàn Liên, cũng khiến ta ý thức rõ ràng rằng, hắn không phải hoa thần gì cả, mà là một ác quỷ không hơn không kém.

Cuối cùng, ta vẫn không dám quay đầu lại, giả vờ như không nghe thấy câu nói đó, bước đi không ngoảnh lại.

Và cũng không nhìn thấy đáy mắt Đàn Liên lặng đi trong khoảnh khắc…

Cùng với thần sắc kh*ng b* báo hiệu phong ba bão táp sắp đến........

Ta và Đàn Liên rơi vào chiến tranh lạnh.

Mặc dù vẫn sống chung trong một viện, nhưng ta chủ động chuyển sang sương phòng, thỉnh thoảng có chạm mặt Đàn Liên, cũng coi như không nhìn thấy hắn.

Chỉ là không biết Đàn Liên có cố ý làm người ta ghê tởm không, cơm canh nhà bếp đưa đến mỗi ngày, toàn là những món mà ta khi giả điên giả ngốc từng thích ăn.

Rõ ràng lúc đó thấy ngọt ngào, bây giờ nhìn lại, với tính cách của Đàn Liên, e rằng lúc đó hắn chỉ coi ta như ch. ó cưng mà trêu chọc.

Vừa nghĩ đến đây, ta tức đến mức không ăn cơm nổi.

Chỉ vài ngày, khuôn mặt ta vốn đã tròn trịa trước đây lại gầy đi.

Ta nhìn mỹ nhân trong gương thấy rất hài lòng, nhưng Đàn Liên lại phát cáu.

Thấy ta không chịu ăn cơm, một hôm hắn trực tiếp cầm đũa lên định đút cho ta.

Nhưng lại không còn giả bộ vẻ phu lang nói năng nhỏ nhẹ nữa, giọng điệu đặc biệt hung dữ: "Ăn."

Ta mím môi quay đầu đi, hoàn toàn không muốn để ý đến hắn.

Hắn quản trời quản đất, còn quản được ta không muốn ăn những món không thích sao? Đổi qua hai ba món, ta hoàn toàn không chút động tĩnh, giận dữ cuộn trào trong mắt Đàn Liên, hắn trực tiếp quăng đũa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!