Lớn đến chừng này, chuyện kinh hoàng nhất ta từng gặp chỉ là con ch. ó cái nhà ta đẻ con.
Nhưng lượng m.á. u Đàn Liên đang chảy ra lúc này, còn nhiều hơn lần Hổ Nữu đẻ con rất nhiều.
Ta cố gắng ép mình bình tĩnh lại, nghiến răng cõng Đàn Liên lên, chọn những nơi vắng người để đi, đưa hắn đến một y quán vô cùng hẻo lánh.
Nơi bọn ta ở là do Huyện thừa Tương Dương sắp xếp, ta không biết Cố Nam Chu có cài người vào phủ nha hay không, nhưng vào lúc này, ta hoàn toàn không dám mạo hiểm đưa Đàn Liên đang trọng thương đi đ.á.n. h cược.
Y quán này là do ta vô tình phát hiện ra khi cùng Đàn Liên đi dạo vài ngày trước, trong y quán chỉ có một lão lang trung râu tóc bạc phơ, tính tình cực kỳ kém.
Mặc dù tính tình kém, nhưng lại rất được trẻ con xung quanh yêu mến, hiển nhiên không phải là người xấu.
Thấy ta cõng một "người m.á. u me" bước vào, lão lang trung bình thản nhấc mí mắt lên, giơ tay chỉ vào chiếc giường hẹp nhất phía trong.
"Đặt ở đó."
Nói xong, ông ấy chậm rãi đứng dậy, đóng cửa y quán lại.
Ta: "…"
Rất muốn biết vị lang trung này đã trải qua những gì, mới có thể thành thạo đến mức này.
Một hàng kim bạc được châm xuống, vết thương của Đàn Liên cuối cùng cũng không còn chảy m.á. u xối xả nữa.
Đợi ta cẩn thận bôi t.h.u.ố. c lên vết thương của Đàn Liên xong, lão lang trung đẩy cho ta một bát t.h.u.ố. c nước đen sì.
"Cho hắn uống bát t.h.u.ố. c này, uống được vào, mạng sống sẽ không sao."
Nhưng người vẫn còn đang hôn mê, hiển nhiên không thể dùng cách bình thường để cho uống thuốc.
Ta và lão lang trung nhìn nhau, ông ấy tặc lưỡi.
"Còn ngại ngùng gì nữa, chuyện như của hai ngươi lão phu thấy nhiều rồi, còn cần ta phải dạy cách đút t.h.u.ố. c sao?"
Đàn Liên trên giường vẫn nhắm chặt mắt, dường như không có dấu hiệu tỉnh lại.
Ta sờ mặt hắn, nhỏ giọng nhắc nhở: "Đây đều là để chàng nhanh chóng bình phục, đợi chàng tỉnh lại không được trách ta nha."
Lông mi Đàn Liên khẽ run, không biết có phải trong mơ nghe thấy lời ta nói không, nhưng không nói gì thì ta coi như đồng ý.
Thế là ta đứng dậy, khách sáo mượn một chiếc thìa bạc dẹt từ chỗ lão lang trung.
Rồi ta chọc vào miệng Đàn Liên, hơi nghiêng lên, theo khe hở đổ t.h.u.ố. c nước vào.
Lão lang trung: "…"
Đàn Liên đã lặng lẽ mở mắt: "…"
......
Đợi đến khi ta đổ hết một bát thuốc, mới phát hiện Đàn Liên đã tỉnh từ lúc nào.
Mỗi bước mỗi xa
Ta mừng rỡ khôn xiết: "Thuốc này có tác dụng đến vậy sao?! Lang trung, đơn t.h.u.ố. c của ngài có bán không?"
Lang trung lườm nguýt một cái trắng mắt rồi bỏ đi, Đàn Liên kéo tay ta, nén đau ho vài tiếng, mạnh mẽ kéo lại sự chú ý của ta.
Ta vội vàng đỡ hắn: "Chàng thế nào rồi? Có đau không, không đúng, chắc chắn là đau… Vậy thà chàng cứ ngất thêm một lúc đi, đỡ phải chịu khổ hơn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!