"Là nàng ta phải không?"
"Đúng với bức họa rồi, bắt đi!"
Nhìn thấy những kẻ chặn ta đều mang theo đao kiếm, ta không dám xung đột với bọn chúng, ngoan ngoãn bị trói tay chân bị bịt mắt, rồi bị đưa đến một sân viện hoang phế.
Ta vốn còn đang nghĩ, nếu kẻ chủ mưu đứng sau là nam phụ thèm muốn Đàn Liên, thì căn bản không cần phải bắt cóc ta.
G.i.ế. c c.h.ế. t giữa phố chẳng phải bớt việc hơn sao.
Thế rồi ta nghe thấy mấy kẻ bắt ta lại bắt đầu nội chiến—
"Các ngươi có ý gì, không phải đã nói rõ là hợp tác sao, bây giờ lại cản ta làm gì?"
"Nàng ta bây giờ còn chưa thể c.h.ế.t. Lúc hợp tác đã nói rõ rồi, các ngươi cần người, bọn ta cần sổ sách. Bây giờ các ngươi g.i.ế. c nàng ta, bọn ta lấy gì để đổi lấy sổ sách từ tên tiểu bạch kiểm họ Đàn kia?"
Bên ngoài bắt đầu tranh cãi, thậm chí đã động thủ.
Ta nghe đã hiểu được vài phần.
Đàn Liên lần này đến Tương Dương quả thật là có chính sự.
Phe quan lại và thương nhân ở Tương Dương bảo hộ lẫn nhau, nông hộ xung quanh bị bóc lột rất nặng nề, hắn đã ở lại quan phủ một tháng, chính là để nắm được chứng cứ của những phú thương và quan viên đó.
Những kẻ bắt ta là hai phe, một phe chủ t. ử hẳn là một con ch. ó điên nào đó ở kinh thành, phe còn lại là các phú thương bản địa Tương Dương.
Hai bên, một bên muốn bắt ta để đổi lấy chứng cứ trong tay Đàn Liên, một bên muốn lấy mạng ta, vì thế mới nhất trí hợp tác, tạm thời trở thành đồng bọn ai nấy đều có toan tính.
Mặc dù bây giờ bọn chúng xảy ra xung đột, có vẻ tạm thời ta không gặp nguy hiểm đến tính mạng, nhưng ta biết, sự an toàn này sẽ không kéo dài được bao lâu.
Đàn Liên mặc dù thiện tâm, nhưng hắn càng bác ái chúng sinh.
Ngay cả khi ta là thê t. ử của hắn, ở trong lòng hắn so ra cũng sẽ không quan trọng hơn bách tính một thành.
Nếu Đàn Liên giao thứ trong tay hắn cho đám người này, không những bọn ta khó lòng thoát thân, mà nông hộ Tương Dương sau này càng không còn hy vọng.
Hắn sẽ không đến.
Và một khi bọn bắt cóc nhận ra điều này… ta sẽ thực sự mất mạng........
Ta cố gắng tự cứu mình.
Sau một hồi nỗ lực, ta đã thành công buộc thêm một cái xiềng vào mắt cá chân của chính mình.
Tên bắt cóc vừa khóa xiềng cho ta vừa c.h.ử. i rủa, trên đầu của hắn ta còn in hằn một vết đỏ.
"Tiểu nương tử, còn dám lén đ.á.n. h lén lão t. ử hả?! Nếu không phải thấy ngươi còn có ích, bây giờ lão t. ử sẽ cho ngươi nếm thử gậy gộc thật của ca ca."
Những tên bên cạnh cười rộ lên.
Ta không lên tiếng, cúi đầu giả c.h.ế.t.
Mỗi bước mỗi xa
Nhưng mũi ta lại không ngừng hít hà.
…Ta ngửi thấy rồi.
Trên người tên bắt cóc đứng ở cửa, có một mùi mà ta đã từng ngửi qua.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!