Chương 1: (Vô Đề)

Khi ngồi trong tân phòng chờ phu quân vén khăn che mặt, ta đã mơ một giấc mộng.

Ta mơ thấy thế giới này thực chất là một cuốn tiểu thuyết sảng văn vạn nhân mê.

Nam chính Đàn Liên là một đóa hoa sen trắng thịnh thế không ai có thể hái được, bất luận dung mạo, tính cách, gia thế hay tài học, đều hoàn hảo đến mức không thể chê trách.

Đàn Liên như vậy đã thu hút ánh mắt của vô số nam nữ, vô số người muốn bẻ gãy hoa sen trắng thuần khiết này, nhưng đều phải gãy cánh trở về, bởi vì Đàn Liên kiên trì "cả đời chỉ cưới một người".

Những vai phụ si tình này về sau cam tâm tình nguyện trở thành đá lót đường cho Đàn Liên, giúp vị con rơi của đương kim Thánh thượng này leo lên ngôi vị Hoàng đế chí cao vô thượng.

Còn Tạ Bảo Bình ta, chỉ là phát thê được Đàn Liên cưới về từ nhiều năm trước.

Một nguyên phối lót đường, sau khi thành hôn chưa được bao lâu thì c.h.ế. t một cách qua loa không rõ nguyên nhân.

Khi xem được hơn nửa tình tiết, ta bị câu "vong thê Tạ Bảo Bình" nhắc đi nhắc lại nhiều lần làm cho sợ tỉnh giấc.

Vì quá kinh hãi, cho đến khi một hơi thở xa lạ đến gần trước mặt, ta mới ngửi ra điều bất thường.

Người tới không phải Đàn Liên.

Ngày đại hôn, một nam nhân xa lạ không phải tân lang lại trà trộn vào động phòng…

Là nam phụ yêu mà không được nào đến ám sát ta đây? ......

Ta bật dậy đứng thẳng, vừa định la lên, thì chợt hoa mắt, lảo đảo mềm nhũn ngã lại xuống mép giường.

Cơn nóng bức kỳ lạ bốc lên từ bụng dưới, vẻ mặt ta thoáng chốc vặn vẹo.

… Quả nhiên, những kẻ thích Đàn Liên đều là những kẻ b**n th** mà.

Ta do dự một lúc, cuối cùng không lớn tiếng kêu cứu.

Người này muốn hủy hoại danh tiết của ta trong đêm tân hôn, cho dù ta thực sự gọi được người đến, lúc đó cũng chưa chắc đã giải thích rõ ràng.

Cũng không biết cái c.h.ế. t của ta trong nguyên tác, có liên quan gì đến chuyện đêm nay hay không.

Ta nghĩ đông nghĩ tây, cố gắng phân tán sự chú ý.

Người trước mặt lại tỏ ra sốt ruột.

Giọng hắn ta lớn hơn một chút, nghe qua lại giống một thiếu niên thanh thoát.

"Ê, sao ngươi còn chưa ngất đi, không phải là đang cố gắng chống cự vì Đàn ca ca đấy chứ?"

Thiếu niên đi đi lại lại, làm ta càng thêm chóng mặt.

"Ta cũng không muốn nhằm vào một nữ nhân như ngươi, nhưng ai bảo ngươi cứ dùng thủ đoạn hèn hạ, lừa Đàn ca ca cưới ngươi chứ?"

"Đàn ca ca như thần tiên trên trời vậy, không ai xứng với huynh ấy cả. Dù huynh ấy nhất định phải cưới ngươi, ta cũng sẽ không trơ mắt nhìn ngươi làm ô uế huynh ấy!"

Ta: "…"

Vậy sao ngươi không dứt khoát hạ t.h.u.ố. c cho Đàn ca ca của ngươi?

"Nhưng ngươi cũng đừng sợ, t.h.u.ố. c mê này chỉ khiến ngươi ngủ một đêm thôi, không có độc tính. Cho nên ngươi đừng cố gắng chống cự nữa, mau ngủ đi, đừng đợi Đàn ca ca nữa."

Người này lải nhải, giống như một con sáo ồn ào, miệng không ngừng nghỉ.

Nhưng, t.h.u.ố. c mê?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!