Chương 3: (Vô Đề)

Nàng ta khẽ sửng sốt, vẻ mặt nghi ngờ:

"Chẳng lẽ Chiêm tỷ tỷ không muốn làm Vương phi sao?"

Ta ngậm ngùi nói: "Vu muội muội có điều không biết, ta từ nhỏ đã yêu Cảnh Vương điện hạ sâu đậm, mỗi lần đều chạy theo sau điện hạ, hy vọng điện hạ có thể quay đầu nhìn ta một cái. Bệ hạ thánh minh mới ban hôn cho ta với điện hạ. Nhưng ta biết rõ, điện hạ chưa từng để ý đến ta.

Cho đến vừa rồi, ta thấy ánh mắt điện hạ nhìn muội muội!

"Nhảm nhí, rõ ràng là Cảnh Vương muốn mượn thế nhà ta, Thái hậu vui vẻ thúc đẩy chuyện này. Cảnh Vương trông cũng không tệ lắm, nhà ta mới đồng ý mối hôn sự này. Vu Tú Oánh nghe xong không khỏi xúc động. Ta mắt thẫn thờ:"Ta chưa từng thấy điện hạ lộ ra vẻ mặt như vậy, giống như trong mắt chỉ thấy được một mình ngươi. Ta lúc này mới hiểu ra, người điện hạ yêu thương chính là ngươi.

Cũng chỉ có nữ tử độc lập tự cường như ngươi mới xứng với điện hạ.Ta lau khóe mắt:Ta một lòng si mê điện hạ, tự nhiên cũng hy vọng điện hạ có thể toại nguyện."

Vu Tú Oánh... Vu Tú Oánh cũng ngẩn người.

Nàng ta mặt đầy cạn lời, có lẽ là chịu không nổi việc có nữ tử mù quáng vì tình yêu như vậy.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!

📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Ta ngơ ngẩn nhìn nàng ta, tiếp tục thêm mắm thêm muối:

"Huống chi vừa thấy phẩm hạnh dung mạo của muội muội, ta đã tự thẹn kém xa. Muội muội và Cảnh Vương đúng là nhân duyên trăm năm tu được ngủ chung giường, nghìn năm tu được chung chăn gối!"

Nàng ta đắc chí, nhưng lại có chút do dự:

"Không phải nữ tử thời cổ đại các ngươi đều coi trọng thân phận sao, ngươi lại nguyện ý làm thiếp?"

Ta cũng nhất thời bị nghẹn họng bởi câu nói này, trong đầu Vu Tú Oánh này rốt cuộc đang nghĩ gì vậy.

Ta cố gắng nặn ra một nụ cười:

"Muội muội nói nữ tử thời cổ đại các ngươi' là ý gì?"

"Muội muội nhất thời lỡ lời thôi mà." Nàng ta ho nhẹ hai tiếng.

Ta hiểu ý gật đầu, buồn bã nói:

"Muội muội có điều không biết, dù là làm thiếp của điện hạ, ta tự nhiên cũng nghìn muốn vạn muốn. Nhưng ta là đích nữ của Quốc công phủ, được phụ thân đặt nhiều kỳ vọng. Cho dù thế nào ông ấy cũng sẽ không đồng ý, nhất định phải gả ta cho thế gia đại tộc làm chính thất mới được."

Vu Tú Oánh nhanh chóng mặt mày hưng phấn, vui sướng.

"Nếu Chiêm tỷ tỷ đã nói vậy, tất nhiên muội muội bằng lòng chia sẻ phiền não với tỷ tỷ!"

Nàng ta khẽ vén những sợi tóc mai bên tai, nở nụ cười bí ẩn:

"Ta còn rất nhiều phương pháp hay nữa. Nếu lập được đại công, ta sẽ tâu xin Hoàng thượng hủy bỏ hôn ước giữa tỷ tỷ và Điện hạ. Chuyện này cứ giao cho ta, nhất định sẽ không làm tỷ tỷ phải lo lắng."

Trông nàng ta có vẻ không được thông minh cho lắm.

Vậy càng tốt.

Ta nhìn nàng ta bằng ánh mắt chân thành, cảm kích rơi lệ:

"Vậy xin chúc muội muội và Điện hạ trăm năm hạnh phúc, chỉ mong được như uyên ương chứ không cần làm tiên."

Chúng ta nắm tay nhau, mỗi người đều có mục đích riêng, nhìn nhau cười.

4

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!