Chương 6: (Vô Đề)

Nếu nói phân chia giới tính ở thế giới mới này tạo thành đả kích rất rất lớn đối với Trác Du thì tiết toán ở đây còn là một lưỡi dao sắc bén thọc mạnh vào trái tim chồng chất viết thương của hắn.

Hơn nữa còn là loại đâm xuyên tim.

Cũng không phải là hắn hoàn toàn không hiểu, dù sao thì kí ức của nguyên chủ vẫn còn. Chỉ là kiến thức toán học của nguyên chủ giống như cũng chẳng ra đâu vào đâu, hơn nữa Trác Du trước đây chưa từng thấy mấy cái này, còn cần thời gian để tiêu hoá mấy cái kí hiệu, đồ thị đó, hơn nữa vị giáo viên dạy toán này cũng vô cùng quá đáng, bà vô cùng ưu ái tên hắn cùng Hàn Tử Khiêm, cứ chốc chốc lại hỏi câu này chọn gì.

Này liền dẫn tới việc Trác Du bắt đầu điên cuồng xấu mặt.

"Chọn… cái thứ hai."Trác Du trầm ngâm nói.

"Sai."

Giáo viên dạy toán tên Giang Yến là một Beta nữ, nghe hắn trả lời cũng không có chút kinh ngạc nào, chỉ bình tĩnh gõ gõ bảng đen, tựa hồ là đoán được Trác Du không có khả năng đáp đúng: "B là phương án sai ngu xuẩn điển hình nhất, cái đầu tiên có thể loại chính là B, tôi nói rồi tôi sẽ không lại đi giải thích loại sai lầm ngớ ngẩn này."

Máu nóng trong người Trác Du lại bắt đầu dồn lên.

Giáo viên ở thế giới này một đám đều đứng không xứng vị*, Trác Du nghiến răng nghiến lợi nghĩ, hắn đáp không được, nhưng đáp không được mà đến cả giải thích cũng không thèm thì gọi hắn trả lời làm gì?

(*đạo đức không xứng với địa vị của bản thân.)

Chỉ vì nhục nhã hắn một phen sao?

"Du ca, anh bị làm sao thế?"

Hàn Tử Khiêm còn không quên đổ dầu vào lửa, hận rèn sắt không thành thép nói: "Đề này em cũng biết nha, vừa nhìn là biết chọn C a…"

Vì thế Trác Du chết lặng: "Chọn C."

"Lại sai, câu này chọn D, hơn nữa trong tháng này, tôi đã giảng loại đề này không dưới năm lần."

Giang Yến cười lạnh, dẫm lên giày cao gót dậm mạnh xuống đất, khoanh tay nói: "Xem ra hai anh em các cậu ngồi cùng nhau nên học không vào ha, vậy tôi liền đứng xem một chút, xem tiến vào trong đầu hai vị rốt cuộc là cái gì?"

Vì thế Hàn Tử Khiêm cùng Trác Du mặt xám mày tro mà bị phạt đứng một tiết.

Đàm Đinh có chút lo lắng quay đầu lại liếc nhìn Trác Du một cái.

Người trên Thu Y Sơn đều biết, Trác Du người này cực kỳ coi trọng mặt mũi.

Có lòng tự trọng là chuyện tốt, ngày thường lúc luyện kiếm hắn giống như là được tiêm máu gà, bắt được một nhóm tiểu sư đệ trong tông môn đến kiếm còn không biết cầm cũng phải cùng người ta luận bàn cái khác, thời điểm trừ tà hắn cũng vĩnh viễn đều chạy ở phía trước, mọi chuyện đều muốn tranh đệ nhất, đương nhiên hắn cũng xác thật có tư cách để tranh.

Nhưng điều này cũng gián tiếp dẫn tới Trác Du quá mức tự phụ, cơ hồ là một chút xấu liền sẽ nổi trận lôi đình, cho nên ngày thường liền tính là sư phụ giáo huấn, đụng phải hắn, cũng sẽ theo bản năng mà đem lời nói nói nhẹ chút.

Càng đáng sợ chính là vị giáo viên toán học này vẫn còn đang quở trách hai người bọn họ.

"Trác Du, cậu nói cho tôi biết phải làm sao thì cậu mới có thể buông tha tôi."

Giang Yến càng nói càng hăng, dứt khoát đặt mông ngồi trên bục giảng chỉ vào mũi hắn mắng: "Cậu cho tôi câu trả lời chắc chắn, hoặc là nói ra yêu cầu, tôi rốt cuộc phải làm cái gì, cậu mới có thể không nộp cho tôi nhiều lần giấy trắng, mới có thể đem thái độ của cậu đoan chính lên……"

"Được."

Trác Du bất thình lình mà nói: "Tôi đây thật sự có cái yêu cầu."

Trong lớp có người giống như nhịn không nổi, nhỏ giọng mà bật cười.

Hàn Tử Khiêm bên cạnh quả thực muốn ngất.

Đại ca à, người ta chỉ là khách sáo một chút mà thôi, cũng không thật sự muốn anh nói yêu cầu a????? Sao anh nói như tiết học này là sân sau nhà vậy, muốn làm gì thì làm ư….

Giang Yến không nghĩ tới hắn dám cãi lại, nhất thời không phản ứng lại, sửng sốt một chút.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!