Biểu tình trên mặt Đàm Đinh rất bình tĩnh.
Cậu cúi đầu, an tĩnh mà đem từng cúc áo cởi bỏ, cảm xúc hình như cũng bình tĩnh lại không ít, nhưng là Trác Du nhìn thấy bộ dáng này của cậu thì tâm đều nát.
"Không xa nhau, không xa nhau."
Trác Du hoang mang rối loạn mà kéo tay cậu lại, đầu tiên là hắn một phen kéo người vào trong lòng, có chút nói năng lộn xộn mà mở miệng: "Cậu không cần nói bừa, sao tôi có thể đi đánh dấu người khác được, cậu, cậu đừng suy nghĩ vớ vẩn…"
Đàm Đinh rũ mắt không nói lời nào, mùi thơm ngọt của quả lê trong phòng càng nồng đậm, hầu kết Trác Du trượt lên trượt xuống, lại mềm giọng dỗ cậu: "Tôi, tôi đánh dấu tạm thời cho cậu trước được không?"
"Cậu không cần tôi nữa."
Tin tức tố của Alpha gần trong gang tấc, quanh quẩn ở bên gáy, hô hấp của Đàm Đinh có chút dồn dập, cậu có chút gian nan mà quay đầu đi, chỉ là lẩm bẩm mà nói: "Đại học cậu không muốn học cùng tôi, cậu cảm thấy tôi sẽ thích người khác, cậu không tin tôi…"
Omega ở kỳ động dục đều mẫn cảm, đa nghi hơn ngày thường rất nhiều, Đàm Đinh khả năng không thể tự nhận thấy được giống là động vật nhỏ sợ hãi bị vứt bỏ. Cậu nói mấy lời thật thật sự là có chút ấu trĩ không đâu vào đâu.
"Tôi không có!"
Trác Du quả thực hỏng mất, cuống chân cuống tay mà giải thích: "Tôi, tôi chính là cảm giác mình….."
"Chính là tâm của tôi đều đã sớm ở chỗ cậu, td."
Đàm Đinh chỉ lo nói phần mình: "Nó ở trên người cậu nảy mầm, mọc rễ, cậu nhỏ cũng không ra, nếu là ngày nào đó cậu không cần nữa, nó sẽ chết héo hóa thành bùn, cũng sẽ chỉ rơi ở trên người cậu—"
"Tôi sẽ không bao giờ không cần!"
Trác Du là thật sự nóng nảy, trực tiếp rống lên.
Đàm Đinh bị hắn rống cho ngây đơ trong nháy mắt, Trác Du tựa hồ cũng ý thức được chính mình dọa tới cậu, hắn lại có chút chật vật mà cúi đầu.
Trác Du gian nan mà hít một hơi thật sâu.
"Cho dù có không có đánh dấu."
Trác Du cúi đầu, ồm ồm nói, "Cho dù tin tức tố không tồn tại, cho dù tôi không phải Alpha, cậu không phải Omega, tôi vẫn sẽ thích cậu."
"Tôi không muốn cậu lại nghĩ tới mấy cái ý niệm chúng ta sẽ tách ra." Trác Du nói: "Càng không thể chấp nhận được việc cậu không nói lý mà muốn lưu lại cái gì tưởng niệm, tôi, tôi vĩnh viễn không bao giờ cùng cậu tách ra."
Đàm Đinh rốt cuộc nghe lọt được chút.
"Nếu nói như vậy, vậy thử một chút đi, Trác Du."
Đàm Đinh đột nhiên ôm mặt hắn, đôi mắt trong trẻo, thẳng tắp mà đối diện với hai tròng mắt của Trác Du, nhỏ giọng nói: "Không phải vì bất kỳ mục đích gì, chỉ là vì tôi thích cậu, tôi nguyện ý mà thôi."
Trác Du là thật sự cả người đều choáng váng.
Đàm Đinh lại kiên nhẫn mà đợi Trác Du trong chốc lát, nhìn hắn đơ người hồi lâu không có phản ứng, giống như có chút mất mát mà rũ mắt xuống.
"….. Là bởi vì tôi không đẹp sao?"
Đàm Đinh giơ tay chạm chạm mặt mình, có chút mờ mịt mà nhụt chí mà nói: "Hay là bởi vì tin tức tố của tôi không dễ ngửi——"
Bộ dáng ngây thơ mờ mịt này của cậu lọt vào mắt td thật sự là làm tâm hắn mềm nhũn, Trác Du hít một hơi thật sâu, vội vàng cầm lấy tay Đàm Đinh nhéo nhéo, lại quơ quơ, do do dự dự, mới nghẹn ra được một câu.
"Rất đẹp, cậu vẫn luôn rất đẹp."
Lúc nói ra lời này mặt td lập tức đỏ, nói chuyện cũng lắp bắp: "Tin tức tố cũng rất dễ ngửi, tôi rất thích…"
Đàm Đinh ngốc ngốc mà chớp chớp mắt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!