Chương 51: Đánh dấu vĩnh viễn tôi đi

"Không sao đâu Du ca, cậu đừng không vui, đây chỉ là ảnh chụp mà thôi cũng không nhất định đây là một Alpha a."

Hàn Tử Khiêm điên cuồng lau mồ hôi: "Có thể chính là bạn mới quen, lúc chụp ảnh chung đứng gần mà thôi, cậu, cậu, cậu…"

Trác Du bình tĩnh mà giương mắt: "Tôi nói là tôi không vui sao?"

Hàn Tử Khiêm nói không nên lời, Khương Đại Nhân cũng mồ hôi như mưa hạ, trong lòng thầm tự trách mình không chịu nhìn kỹ ảnh chụp, nhìn thấy có Đàm Đinh trên ảnh liền trực tiếp kéo Trác Du lại nhìn, nào biết còn có thể thành ra như này a.

Hứa Linh muốn nói lại thôi, cuối cùng trộm cúi đầu, ở điện thoại chọc chọc điểm điểm.

Cuối cùng bữa cơm này cũng coi như tan rã trong không vui, Trác Du không gọi Lý sư phụ tới đón, có chút buồn bã mà một mình đi trên đường, muốn làm tâm mình bình tĩnh lại.

Trong lòng Trác Du vô cùng chua, có thể là do bản tính của hắn, ở giây đầu tiên mà hắn thấy cái tay kia địch ý liền nổi lên, chỉ hận không thể ngay lập tức đem cái bàn tay đang đặt lên vai Đàm Đinh kia nuốt chửng.

Nhưng trong lòng hắn cũng biết, hắn chua xót không chỉ là do Đàm Đinh bị người ôm, mà là bởi vì hắn biết đám người trong ảnh chụp kia cơ hồ đều là các học sinh có thành tích vô cùng tốt, đều giống với Đàm Đinh đều là học sinh giỏi.

Mà không phải là loại như hắn cần Đàm Đinh đem từng bước từng công thức lặp đi lặp lại thiên biến vạn hóa, cuối cùng chỉ vì thi được điểm đạt tiêu chuẩn mà y thằng khờ vui như được mùa.

Đàm Đinh khẳng định… sẽ có rất nhiều đề tài đẻ cùng những người đó nói chuyện đi.

Trác Du chua xót hít hít cái mũi.

Trong lòng hắn đổ giấm, lang thang không có mục đích mà đi tới phố ăn vặt, mấy món thịt tươi, cá tươi, trứng tươi kia hắn hầu như không ăn được mấy miếng, nhìn đồ ăn nóng hổi trên quầy hàng làm hắn có chút đói bụng.

Trác Du nhìn về phía một cái quầy hàng gọi là "Khoai tây lốc xoáy" đang có một hàng người đứng đợi, ngửi mùi cũng rất thơm, liền cũng đi theo xếp hàng.

Điện thoại đột nhiên chấn động một chút.

Là Đàm Đinh gửi tới một tin nhắn, cậu hỏi: "Trác Du, cậu đang làm gì nha?"

Trác Du còn không có kịp trả lời, Đàm Đinh lại gửi thêm một cái: "Tôi có chút nhàm chán, cậu có thể trò chuyện với tôi không?"

Trác Du dừng một chút, gọi một cuộc điện thoại lại.

"Tôi đang xếp hàng mua đồ ăn, là một củ khoai tây gọt rất dài cuốn quanh một cái que."

Trác Du cũng ý thức được chính mình nói chuyện có chút nhàm chán, khô cằn hỏi: "… Cậu không cần ôn tập sao?"

"Bọn họ đều đang ôn tập, tôi lại không phải rất muốn lấy giải thưởng, liền muốn nói chuyện với cậu."

Đàm Đinh dừng một chút, lại nói: "Tôi cũng rất muốn ăn khoai tây lớn a, đồ ăn ở cái trường học nầy rất khó ăn, tôi còn muốn ăn cháo hải sản mà dì Hứa nấu…"

Nam hài lại đột nhiên rất nhỏ giọng mà nói: "Tôi nhớ cậu, A Du."

Hô hấp Trác Du cứng lại.

"Tôi cũng nhớ cậu."

Trác Du thanh âm có chút khàn khàn, hắn nhìn chằm chằm vào mũi chân mình sửng sốt trong chốc lát, giống như nghĩ tới cái gì, đột nhiên hỏi: "…Có phải là Hứa Linh nói gì với cậu không?"

Đàm Đinh lặng im trong chốc lát.

Cậu rất ít khi nói dối Trác Du, chỉ là trầm mặc một chút, liền nhỏ giọng mà nói: "…. Nam sinh kia là bạn mà Giang Hành quen được trong cuộc thi lần trước, hai người bọn họ rất thân, tôi, tôi căn bản là không quen biết cậu ta."

"Ồ."

Trác Du chậm rì rì: "Không quen biết mà có thể ôm cậu rồi chụp ảnh chung sao?"

Đàm Đinh tựa hồ là nghẹn một chút.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!