Chương 47: (Vô Đề)

Đàm Đinh có vẻ không giỏi việc hôn người ta cho lắm.

Đầu óc Trác Du có chút phát ngốc, chỉ cảm thấy nam hài đang dán cánh môi mềm mại lên trên miệng mình, thực mềm thực mềm, của người hắn giống như là bị phong ấn, không thể động đậy.

"Cậu, cậu làm gì."

Trác Du lui về phía sau hai bước, ồm ồm hỏi: "Cậu đây là đang an ủi tôi sao, tôi không cần cậu bố thí như vậy, tôi….."

"Cậu ấy là người đầu tiên ngoài sư tỷ mà sư phụ chủ động cùng tôi nói chuyện."

Đàm Đinh đột nhiên nói.

Trác Du sửng sốt một chút.

Ngay sau đó hắn mới phản ứng lại, Đàm Đinh hẳn là đang miêu tả cái cô nương mà cậu thích kia, trong chốc lát xoang mũi Trác Du lại đau xót, hắn nghĩ chính mình đều đã mất mặt như vậy khổ sở như vậy, vậy mà dd vẫn bắt hắn phải chịu tôi đi nghe mấy cái này?

Hắn không có tâm sao?

"Tôi không muốn nghe."

Trác Du rầu rĩ mà quay mặt đi, hít hít cái mũi, lại lần nữa dùng ta che lại lỗ tai, nói: "Cậu không cần nói nữa…."

"Tính tình hắn có chút hấp tấp, thoạt nhìn có chút hung dữ, một bộ dáng không dễ gần."

Đàm Đinh tiếp tục lo chính mình nói: "Nhưng kỳ thật lại là người rất dễ mềm lòng, liền… là người có chút biệt nữu."

"Kỳ thật tôi… không quá thích luyện kiếm."

Đàm Đinh rũ lông mi, cười ccười: "Nhưng là cậu ấy lại thực thích, cậu ấy nói mỗi tháng cậu ấy sẽ đến tìm tôi so kiếm, nhưng lại không nói cho tôi là ngày nào cậu ấy sẽ đến, đến vào giờ nào."

(Truyện chỉ được đăng tại linhlangcacwordpress. com và wattpad @JuneJune374.)

Trác Du đột nhiên lấy một cái tư thế kì lạ mà sững người.

"Vì thế mỗi ngày tôi đều dậy sớm thể chờ cậu ấy, chờ chờ đến thật khuya mới đi tắt đèn."

Đàm Đinh nnói: "Tôi sợ tôi đi ngủ quá sớm hoặc là dậy quá muộn, lúc hắn tới sẽ không thấy người, chúng tôi có khả năng…sẽ cứ như vậy mà bỏ lỡ."

"Những người đó nói thiên phú của tôi hơn người, cũng nói lòng tôi tâm cao khí ngạo."

Đàm Đinh lông mi nhẹ nhàng mà run rẩy, nói: "Đúng vậy, xác thật tôi đem mỗi chiêu mỗi thức đều nghiên cứu cân nhắc tới cực hạn, nhưng không phải vì được sư phụ khen thưởng, là bởi vì tôi sợ hãi ngày nào đó công phu của tôi tụt xuống, không xứng với trình độ của cậu ấy ——"

Đàm Đinh quay mặt đi, nhỏ giọng mà nói: "Cậu khả năng…. liền không muốn tới tìm tôi nữa."

Trác Du rốt cuộc chậm rãi buông xuống hai tay che lỗ tai, có chút cứng đờ mà quay mặt qua.

Hắn cảm giác tay mình đang run.

"Cậu ấy luyện kiếm rất chuyên tâm, người lại không cẩn thận, có đôi khi luyện kiếm đều đã quên cả giờ cơm."

Đàm Đinh vân đam phong khinh mà nnói: "Tôi sợ cậu ấy đói bụng, liền trộm học cách làm hạch đào tô, nhưng là tôi lại không có đủ dũng khí mà chính tay đưa cho cậu ấy nên đành nhờ sư tỷ đưa cho cậu ấy."

"Tôi trộm tránh ở phía sau gốc cây, nhìn cậu ấy ăn ngấu nghiến, nghe cậu ấy khen sư tỷ tay nghề tốt."

Đàm Đinh cười ccười: "Ngày đó tôi đặc biệt vui vẻ, cả buổi tối tôi đều hưng phấn mà không ngủ được—— chính là ngày hôm sau lúc cậu ấy tới tìm tôi, tôi lại chỉ có thể làm bộ không biết gì mà tiếp tục cùng cậu ấy luyện kiếm."

"Sau đó tôi chỉ có thể nhìn cậu đi."

Đàm Đinh giống như nói mớ mà lẩm bẩm: "Thật ra tôi rất muốn chính miệng hỏi cậu ấy một chút, ăn ngon không? Đường thêm đủ không? Nếu như cậu thích thì mỗi ngày tôi đều có thể làm cho cậu ăn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!