"Lớp của anh em họ Giang với A Nhân rất trâu bò, năm ngoái họ dùng phương thức nghiền áp toàn trường mà giúp ban bốn giành giải nhất."
Vừa chạy tiếp sức xong Hàn Tử Khiêm thở dài chỉ vào sân thể dục, lắc đầu nnói: "Vị này chính là anh trai – Giang Hành, chạy rất nhanh, lại còn đặc biệt am hiểu chạy nước rút, lớp chúng ta lấy được hạng hai đã rất tốt rồi."
"Nhưng mà kỳ quái nhất chính là em gái của hắn – Giang Miên."
Hàn Tử Khiêm hất hất cằm, nnói: "Sức lực người này vô cùng lớn, chưa nói đến chuyện nắm ngoái phá kỉ lục ném tạ, mà người này nhảy cao cũng rất cao, giống như là sắp nhảy lên trời vậy."
Trác Du không nói chuyện, thần sắc đen tối không rõ mà nhìn chằm chằm Đàm Đinh trên sân thể dục.
Hạng mục thứ nhất mà Đàm Đinh thi là chạy bộ 800m.
Tổng cộng cũng chỉ có năm, sáu lớp đăng ký tham gia, trên đường băng đứng rải rác mấy Alpha cùng Beta, tròng mắt Trác Du không xê dịch mà nhìn chằm chằm vào Đàm Đinh đang chậm rì rì mà đi vào đường băng, đứng ở bên cạnh Giang Hành.
Trên khán đài truyền đến những tiếng nghị luận xì xà xì xồ.
Giang Hành thấy Đàm Đinh cũng sửng sốt một chút, nhưng hắn phản ứng lại rất nhanh, ngay sau đó vô cùng khách khí mà chủ động chào hỏi Đàm Đinh.
Đàm Đinh ngẩn ra một chút, cũng gật gật đầu.
"Nhìn không ra nha."
Giang Hành hiền lành mà trêu ghẹo nói, "Không nghĩ tới người làm công tác văn hoá Đàm Đinh đồng học của chúng ta hóa ra cũng cảm thấy có hứng thú với vận động thể dục, đây là sự phát triển toàn diện nha."
Đàm Đinh thẹn thùng, ăn ngay nói thật: "Trong lớp không có người đăng ký thôi."
Giang Hành hiểu rõ, trấn an nói: "Quý ở việc tham dự, hưởng thụ sự vui vẻ mà vận động mang đến, đó mới là quan trọng nhất."
Đàm Đinh sửng sốt một chút, ngay sau đó cười nói được.
Nếu không lát nữa mình đi cùng cậu ấy một chút đi…
Chủ tịch hội học sinh – Giang Hành vô cùng tận tâm, chuyên nghiệp nghĩ, dù sao thì hắn cũng cầm hai cái giải nhất rồi, lần này tụt một chút cũng không sao, rốt cuộc thì việc cổ vũ Omega trong trường tham gia các hoạt động thể dục thể thao cũng rất quan trọng a…
Tiếng còi vang lên.
Ở lúc Giang Hành còn chưa có kịp phản ứng lại, thì nam hài mảnh khảnh bên cạnh hắn cả người giống như một mũi tên, nhanh nhẹn mà xông lên phía trước.
Giang Hành nheo mắt.
Hắn cũng nhanh chóng chạy về phía trước, đầu tiên hắn thoải mái mà vượt qua vài người bên cạnh, nhưng mà cứ chạy cứ chạy, Giang Hành lại phát hiện giống như có chỗ nào đó không quá thích hợp.
Khoảng cách giữa hắn và Đàm Đinh luôn ở chừng trên dưới một mét.
Vấn đề nhất chính là hắn cũng không phải là cố ý nhường.
Đàm Đinh tất nhiên là không có khả năng là một tuyển thủ cơ bắp lực lưỡng, nhưng mà cậu rất nhanh nhẹn, uyển chuyển nhẹ nhàng, giống như là đang bay trên đường băng vậy, không chỉ là chạy cực nhanh…
Mà thoạt nhìn tựa hồ còn rất dễ dàng.
Hàn Tử Khiêm ngồi trên khán đài, tròng mắt đều sắp rớt ra ngoài.
"Sao có thể…." Hắn lẩm bẩm nói: "Đàm Đinh đồng học này, này này này…."
Trác Du thật ra rất bình tĩnh.
Hắn thậm chí còn biết cái này cũng không phải là khả năng cực hạn của Đàm Đinh, Trác Du đã từng cùng Đàm Đinh so kiếm rất nhiều, tuy rằng số lần hắn thua không nhiều lắm, nhưng mà trong số những lần thua đó đa số hắn đều là thua ở sự uyển chuyển nhẹ nhàng và nhanh nhẹn của Đàm Đinh.
Đàm Đinh am hiểu nhất đó là biến hóa kiếm pháp cùng biến hóa thân mình, bởi vậy cái loại chạy bộ chỉ cần chạy thẳng tắp này đối với cậu mà nói thì tất nhiên không phải là vấn đề khó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!