Vào tiết thể dục của thứ hai, cả lớp ngồi tụ lại với nhau, bàn về cách sắp xếp đội hình khi vào sân của buổi đại hội thể thao sắp tới.
Chu Đào Đào đầu tiên là phát cho mỗi người một cái kẹp tóc có hình thù kì quái.
"Quá mất mặt."
Hàn Tử Khiêm một bên che mặt mà khóc, một bên lén lút ngó dài cổ mà liếc liếc trong tay Trác Du: "Lớp người ta đều là Hán phục gì đó, Marvel gì đó, sao lớp chúng ta lại là đeo mấy cái bờm của bé rối Teletubbie chứ, tôi lấy được là Đinh Đinh(1), Du ca, cậu lấy được cái gì—"
Trác Du nhăn mày nhìn chằm chằm vào cái bờm màu xanh lục có lông xù xù trong tay mình.
"—— Địch Tây(2) cũng không tệ."
Hàn Tử Khiêm mí mắt dật dật, nhanh chóng nói: "Địch Tây, Địch Tây nhảy rất giỏi…"
Mày Trác Du càng nhăn hơn.
"Tôi không đeo mấy thứ vớ vẩn này." Trác Du nói: "Đứa nào đeo chính là đồ ngu…"
"Trác Du."
Nhưng mà giây tiếp theo, Đàm Đinh cầm lấy cái bờm màu đỏ, nhảy nhót chạy tới, cậu chỉ chỉ lên đỉnh đầu mình, vô cùng cao hứng nói: "Cậu có thể đeo lên giúp tôi không?"
Trác Du: "……"
"Đàm Đinh đồng học vậy mà lấy được Tiểu Sóng(3)."
Hàn Tử Khiêm nín cười, vỗ mông ngựa vô cùng vang: "Tiểu Sóng rất tốt, khi còn nhỏ tôi vô cùng muốn cái xe trượt của Tiểu Sóng đó…"
Đàm Đinh đối với tình huống xuất hiện những thứ mà cậu không nghe hiểu thì đã thành thói quen.
Cậu cong cong đôi mắt, hướng về phía Hàn Tử Khiêm khách khí mà cười cười, nói cảm ơn.
Trác Du vừa âm thầm mà chữa trị nội tâm, vừa lặng lẽ mà mở bao bì của cái bờm ra.
Hắn cầm lấy bờm tóc của Đàm Đinh mà khoa tay múa chân một chút, đầu tiên mà nhỏ đến không thể phát hiện mà thở dài, tựa hồ vẫn có chút khó tiếp thu được cái thứ ngu xuẩn này.
Nhưng ngay sau đó Trác Du lại duỗi tay xoa xoa sợi tóc mềm mại của Đàm Đinh, khẽ dừng một chút, thật cẩn thận mà đem cái bờm màu đỏ hình tròn này đeo lên đỉnh đầu Đàm Đinh.
Đàm Đinh quơ quơ đầu, ngay sau đó thực vui vẻ mà ngước mắt lên, đáy mắt sáng lấp lánh, như là đang đợi nhận xét của Trác Du.
Trác Du trong lòng khẽ nhéo một cái.
"Cũng được."
Trác Du hàm hồ nói: "…. Rất đáng yêu."
Hàn Tử Khiêm ở bên cạnh âm dương quái khí: "Tôi không đeo mấy thứ vớ vẩn này, ai đeo chính là…."
Trác Du bình tĩnh mà đạp hắn một phát.
Xuất phát từ lễ thượng vãng lai, Đàm Đinh cũng rất nhiệt tình mà quyết định giúp Trác Du đeo lên cái bờm màu xanh lá hình cái cột.
Động tác của Đàm Đinh rất nhẹ, cậu nhón chân, trước mắt Trác Du chỉ còn thấy cái cằm thon dài cùng cánh môi hồng nhuận của nam hài, mùi hương ngọt ngào của quả lê nhè nhẹ mà chui vào xoang mũi hắn….
Hầu kết Trác Du khẽ giật giật, lại không nhị được mà suy nghĩ miên man.
Ngay sau đó da đầu hắn đột nhiên đau xót ——
"Thực xin lỗi thực xin lỗi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!