Chương 38: Tình huống khẩn cấp

Sau khi chơi xong mật thất, vốn dĩ bọn họ chuẩn bị trực tiếp tiến quân tới nhà hàng Haidilao.

Kết quả Hứa Linh mới vừa xuống thang máy thì thần sắc bỗng cứng đờ, cậu dựa vào tường hoãn lại trong chốc lát, sau đó vào WC một lúc lâu mới chậm rì rì mà đi ra.

Trác Du xem đến sửng sốt, còn tưởng rằng là tiêu chảy. Nhưng mà giây tiếp theo Hứa Linh lại vuốt vuốt sau cổ, cau mày, nhỏ giọng nhẹ nhàng nói ở bên tai Khương Đại Nhân một chút.

Sau đó Trác Du liền thấy mặt Khương Đại Nhân xoát một cái liền hồng rực.

"Du ca, tình, tình huống khẩn cấp."

Bộ dạng Khương Đại Nhân hận không thể lập tức liền đem Hứa Linh khiêng đi, vô cùng lo lắng nói: "Hôm nay hai chúng tôi hẳn là không ăn được, chúng ta, chúng ta hẹn lại lần sau ha!"

"Tôi chỉ nói là có dự cảm, cậu không cần gấp như vậy nha."

Hứa Linh mềm như bông mà đem đầu dựa vào vai Khương Đại Nhân, oán trách nói: "Tôi vừa mới ở WC tiêm một liều, hiện tại đi ăn cơm sẽ không sao cả, cậu đừng làm mất hứng như vậy…"

Trác Du vẫn là vẻ mặt mộng bức.

Nhưng mà Đàm Đinh ở bên cạnh hắn, trong khoảng khắc liền minh bạch, cậu đột nhiên ngẩng đầu.

"Bảo bối, lần này tôi không thể dung túng cho cậu tùy hứng được."

Khương Đại Nhân trầm trọng, nghiêm túc cầm tay Hứa Linh: "Giờ này khắc này, tôi không có khả năng để cậu ở nơi công cộng ngồi ngốc thêm một giây, chúng ta hiện tại lập tức bắt xe trở về—"

Đây là lần đầu tiên Trác Du nghe được Khương Đại Nhân dùng ngữ khí nghiêm túc như vậy mà nói chuyện với Hứa Linh.

Giây tiếp theo Khương Đại Nhân liền xoay người, khom lưng ôm quyền đối với Trác Du cùng Đàm Đinh: "Du ca, Đàm Đinh đồng học, sự tình xảy ra quá đông ngột, thật sự là ngượng ngùng ha."

Trác Du: "A? Cái gì cơ?"

Nhưng mà rõ ràng Đàm Đinh là người có chấp niệm với với đồ ăn ở Haidilao nhất, lúc này lại phá lệ khoan dung.

Không biết như thế nào, Đàm Đinh lỗ tai tựa hồ cũng có chút hồng, cậu lắc lắc đầu, nhẹ nhàng mà cùng Khương Đại Nhân nói: "Không sao cả."

Sau đó Trác Du liền nhìn cậu giống như là dừng một chút, lại xoay người nhìn về phía Hứa Linh, có chút lo lắng mà dặn dò nói: "Hứa Linh, cậu…. phải cẩn thận."

"Có A Nhân mà."

Hứa Linh câu lấy cổ Khương Đại Nhân, chớp chớp mắt, cảm động mà hướng Đàm Đinh tới là một cái hôn gió: "Không cần lo lắng cho tôi, bảo bối Đinh Đinh nha nha nha."

Trác Du: "……?"

Cái cánh tay lành lặn còn lại của Trác Du nổi hết da gà còn chưa kịp biến mất, lại trơ mắt nhìn Khương Đại Nhân ôm lấy vai Hứa Linh, hai người hướng chính mình cùng Đàm Đinh vẫy tay, ngay sau đó liền khanh khanh ta ta dính vào nhau, hướng ra phía ngoài mà đi.

"Hai người bọn họ làm sao vậy?"

Trác Du đầu óc không dùng được: "Vì cái gì tất cả mọi người đều hiểu mà chỉ theo tôi không hiểu? Không phải chứ, các cậu hiểu cái gì thế? Tôi chưa biết cái gì vậy?"

Đàm Đinh trầm mặc.

Lông mi cậu run rẩy, thần sắc vi diệu mà nâng lên mắt, nhưng chung quy vẫn là không nói gì, chỉ là vô thanh vô tức mà dời đi ánh mắt.

"Tôi đói bụng, Trác Du." Đàm Đinh nhỏ giọng nói.

Thật là một cách đánh trống lảng vô cùng vụng về.

Trác Du: "….. Vậy đi ăn cơm thôi."

Trác Du có chút buồn bực mà hít hít cái mũi, xoay người vừa đi được hai bước, đột nhiên nhận thấy được không trung chỗ này giống như có một tia mùi hương nhỏ đến không thể phát hiện, là một mùi vừa đắng vừa có chút ngọt của sữa quyện vào nhau.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!