Chương 34: Rốt cuộc là ai?

—–

Đàm Đinh đang tưới hoa.

Phải nói rằng làm một ít công tác tuyên truyền cho cậu bộ rất có ích, gần đây trong câu lạc bộ có thêm hai, ba người là Omega và Beta. Giang Miên sướng muốn thăng thiên, lập tức đề nghị với trường học co chút kinh phí để mua, phải nói là tốn không ít nước bọt, liệt kê ra vô vàn chỗ tốt, trình độ ba hoa chích chòe có thể nói là lên tới đỉnh cao.

Nhà trường cuối cùng cũng cảm động trước sự nhiệt tình muốn xây dựng khuôn viên của cô, liên vung tay tài trợ thêm kinh phí, Giang Miên vội vàng đi liên hệ với chợ hoa để mua thêm mấy loại hoa mới.

"Thực ra là bị em ấy làm phiền đến không chịu nổi." Anh trai ruột Giang Hành bình tĩnh mà nói ra sự thật.

Giang Miên giả vờ như không nghe thấy.

"Nhưng chúng ta sẽ nên cắm hoa thành hình gì đây?"

Giang Miên cầm bình tưới, trước tiên là tưới nước xuống đất, sau đó có chút rối rắm mở miệng: "Cắm hoa tạo hình huy hiệu trường học? Hay là cắm thành ngày thành lập trường chúng ta đi, sao đó cắm hoa thành một bức chân dung hiệu trưởng?"

Đàm Đinh kiểm tra từng bông hoa và cái cây, đầu tiên cậu nhẹ nhàng nhổ những chiếc lá héo úa trên những chiếc cây trồng trong chậu, sau đó nhấc bình tưới lên và tưới thêm một chút nước.

"Đều là ý kiến hay." Đàm Đinh nói.

"Các vị sống thực tế chút đi."

Chu Đào Đào ôm hai bồn hoa anh thảo đi ngang qua, vạch trần sự thật không chút thương tiếc: "Cắm hoa thành một bức chân dung quá khó, với tay nghề của chúng ta, ước tính rằng 80% người sẽ nhìn thành KFC gia gia."

Giang Miên cũng héo héo: "Cũng phải, thôi vẫn là cắm thành ngày thành lập trường đi."

Đàm Đinh

- người không biết KFC gia gia là ai, nên không thể nói tiếp, cậu chỉ có thể mỉm cười lặng lẽ và tiếp tục tưới nước cho những chậu hoa đang xếp thành hàng.

Bỗng điện thoại trong túi chợt rung lên.

Đàm Đinh đặt bình tưới trong tay xuống, chậm rãi lấy điện thoại ra.

Mở màn hình ra, Đàm Đinh phát hiện là tin nhắn của Hứa Linh, tuy nhiên, không giống như đoạn văn dài dòng hằng ngày, lần này Hứa Linh chỉ gửi đến ba từ ngắn gọn——

[Linh Linh Tử]: Có chuyện rồi.

—–

Trác Du chưa bao giờ nghĩ rằng việc uống nước lại có thể trở nên khó khăn như vậy.

Hắn trông giống như một người tàn tật bị liệt nửa người. Đầu tiên, hắn phải vất vả vật lộn để cố định chai nước bằng hai chân của mình, sau đó lúng túng vặn nắp chai bằng tay trái—

Cuối cùng vẫn là vặn ra, nhưng mà nước trong chai vẫn bị đổ hơn nửa lên quần đồng phục.

Trác Du ngơ ngác nhìn vệt nước trên đùi mình, sau một lúc kêu một tiếng, không sao cả mà cầm chai lên uống một ngụm.

Dùng lời của Khương Đại Nhân để miêu tả thì bình thường Trác Du đánh bóng có bao nhiêu ngầu, bao nhiêu mãnh, thì hôm nay có bấy nhiêu sơ suất.

Hậu quả của việc đó là, Trác Du đã lơ đễnh khi đoạt bóng cùng một học sinh của trường khác, Trác Du trực tiếp đụng đầu với người ta, đã thế người ta còn là một tên to con, cao hơn mình hai cái đầu.

Trán của người anh em kia cũng thật sự là quá cứng rồi, vào thời điểm bay ngược ra sau, Trác Du cảm thấy hồn phách của mình cũng bị đánh bay ra ngoài hơn nửa.

Vị đại ca kia ngã xuống đất, nằm im ngửa mặt lên trời ngay tại chỗ, Trác Du ở tình thế ngàn cân treo sợi tóc, cố gắng điều chỉnh tư thế cuối cùng tiếp đất bằng nửa người bên phải.

Cũng may, đầu không bị sao cả, nhưng mà cánh tay phải thì lại bị gãy rồi.

Cánh tay bị trầy da, máu chảy đầm đìa nhìn có chút đáng sợ – Trác Du còn chưa kịp nói gì, thì Khương Đại Nhân cùng Hàn Tử Khiêm đều gục tại chỗ, cả người đều run run.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!