Chương 32: Cố vấn tình yêu

Buổi xem phim này đối với Đàm Đinh và Trác Du không khác gì độ kiếp.  

Hai người đầu tiên là bị gần như âm lượng vô lớn làm chi thủng màng nhĩ, ngay sau đó bị các từ ngữ kì lạ trên màn ảnh làm cho đầy mặt chấm hỏi, đầu óc cũng phát đau.  

Rõ ràng là nói cùng một loại ngôn ngữ, chính là sau mười phút xem, trừ bỏ phần mở đầu là mấy câu thoại nam nữ tự giới thiệu ra, còn lại hầu như Trác Du một câu cũng đều không có nghe hiểu.

"Đây là thứ mà cậu tâm tâm niệm niệm muốn xem?"

Trác Du không được bèn ghé vào bên tai Đàm Đinh hỏi: "Tinh hà, phi thuyền là cái gì, năng lượng cốt lõi là cái gì, không phải chứ, cậu thật sự có thể xem hiểu sao?"

Đàm Đinh khẽ cứng đờ.  

"….."

Đàm Đinh gian nan mà sắp xếp lại ngôn ngữ: "Chính là bởi vì không hiểu, cho nên mới cảm thấy thú vị, cậu xem cây kiếm phát sáng trong tay bọn họ rất thú vị a, nó có thể xuyên thủng vách tường dẽ như trở bàn tay…"  

"Đúng là vậy nga." Trác Du như suy tư cái gì.

Hắn lại thật sự tin những gì Đàm Đinh nói, rất có hứng thú mà dùng hai mắt đánh giá màn hình, ngay sau đó không lưu tình chút nào mà bình luận: "Nhưng mà mấy chiêu thức này sử dụng thật sự là buồn cười, tuy bảo là so kiếm, nhưng nói là cầm gậy múa loạn còn giống hơn một chút."  

Đàm Đinh hàm hồ mà ừ một tiếng.

Trác Du bên này xem đến vui vui vẻ vẻ, cánh tay không ngừng duỗi ra, mặt dày vô sỉ mà liên tục không gián đoạn mà bốc từng nắm bắp rang bơ trong xô của Đàm Đinh, Đàm Đinh có chút muốn nói lại thôi, vẫn là nhịn nhịn không nói thêm cái gì.  

Hai người lại an tĩnh không có việc gì mà trầm mặc xem đại khái mười phút, nhưng mà vào thời khắc chiến tranh ở tinh tế bắt đầu bùng nổ, hình ảnh càng thêm sáng lạn, âm thanh lại càng thêm chấn động ——

Đàm Đinh đột nhiên không nhịn được mà ngáp một cái.  

Trác Du: "….."

Hắn kỳ thật có chút buồn cười, nhưng vẫn là thực nể tình không nói gì.

Nhưng Đàm Đinh thoạt nhìn giống như có chút ảo não, Trác Du dùng dư quang trộm liếc mắt nhìn sang cậu, thấy cậu đột nhiên bưng kín miệng, vô cùng ngượng ngùng mà cúi đầu. 

Chỗ này ánh sáng tối tăm cùng với cái ghế mềm mại dưới thân thật sự là rất thích hợp để ngủ, hơn nữa cốt truyện lại khó hiểu, dài lê thê, đại khái lại qua năm phút, thân hình Đàm Đinh bắt đầu nghiêng ngả, đầu cũng hơi hơi lay động.  

Cậu hoàn toàn không chống đỡ được nữa.

"Trác Du."

Đàm Đinh xoa xoa mắt chậm rì rì mà ghé vào bên tai Trác Du, nhỏ giọng xin: "Tôi muốn ngủ một lát, tí nữa nếu họ lại khai chiến một lần nữa, cậu có thể gọi tôi dậy không?"  

Trác Du choáng váng.

"Không phải, tôi là vì bồi cậu mới đến xem, vậy mà hiện tại sao cậu lại…" 

Hắn dở khóc dở cười, nhưng lại liếc mắt nhìn nam hài nửa mộng nửa tỉnh, ánh mắt trông mong nhìn chằm chằm hắn, bộ dạng mơ mơ hồ hồ, chung quy vẫn là mềm lòng, thỏa hiệp nói: "…Được, được, được, ngủ đi ngủ đi, tôi đại phát từ bi mà canh cho cậu vậy."  

Đàm Đinh: "Ân ân ân."

Đầu tiên là cậu đem Coca nhét vào trong tay Trác Du, rất hào phóng mà nói tùy tiện uống.

Sau đó động tác trên tay Đàm Đinh dừng một chút.

Cậu tựa hồ là có chút không nỡ, nhưng do dự một chút, chung quy vẫn là trịnh trọng mà đem xô bắp rang bơ trong tay phóng tới trong lòng Trác Du.

"Nhớ phải lưu lại cho tôi một ít bắp rang bơ."

Đàm Đinh thực nghiêm túc mà dặn dò: "Hơn nữa Trác Du, cậu ăn quá nhanh, cậu ăn quả táo đều không nhả hạt, như vậy rất dễ bị nghẹn, hơn nữa như thế có khác gì Trư Bát Giới ăn quả nhân sâm đâu…"  

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!