Chương 30: Không nói cho cậu

Trác Du lần đầu tiên sinh ra cảm xúc "Thích" là vào ngày sinh nhật lúc tám tuổi.

Đó là lần đầu tiên hắn có bội kiếm thuộc về mình, thân kiếm lưu sướng xinh đẹp, kiếm tuệ là màu đỏ, tuy rằng lúc ấy tiểu Trác Du xách lên vẫn là có chút lao lực, nhưng là vẫn rất hưng phấn lên trên đỉnh núi, rắm chó không kêu mà loạn khoa tay múa chân cả một buổi chiều, chơi đến cánh tay đau nhức, không thể nhấc lên được thì mới chịu về phòng.

Tự mình cầm lấy chuôi kiếm đánh ra từng chiêu thức uyển chuyển, lắng nghe tiếng xé gió khi thân kiếm xẹt qua bầu trời, một khắc kia Trác Du xác định, hắn thích kiếm.

Mỗi ngày đều lau thân kiếm, mỗi ngày đều chải kiếm tuệ.

Mỗi ngày đều phải tìm người trên núi để tỷ thí một phen, thắng liền đắc chí, thua thì như trời sụp đất nứt, đến cơm cũng chẳng thèm ăn, cứng đầu mà muốn tìm ra sai lầm của mình.

Trác Du rất thông minh, cũng có thiên phú trong việc luyện kiếm, chính là EQ lại rất thấp, mỗi lần cùng người ta tỷ thí đều không chút lưu tình, sau này các đệ tử trên núi mỗi lần nhìn thấy hắn xách theo kiếm tới, đều sẽ thét chói tai: "Trác Du sư huynh lại tới đánh người rồi!!!" sau đó lập tức vắt giò lên cổ mà chạy.

Trác Du cũng cảm thấy vô vị, nên đành phải một người đối diện với cây tùng già mà khoa tay múa chân ước chừng hai năm.

Đến năm thứ ba, sư phụ lại mang một nam hài lên núi.

Trác Du từ trước đến nay lười chủ động cùng người khác giao tiếp, chỉ mơ hồ nhớ rõ là một nam hài diện mạo rất thủy linh xinh đẹp, chỉ là nhỏ nhỏ gầy gầy, hắn cũng không để ý lắm lại quay ra tiếp tục luyện kiếm.

Nhưng mà có một lần sau khi ăn cơm xong Trác Du đăng gặm gặm quả táo đi qua sân tập, hắn tùy ý nhìn qua thì thấy nam hài kia đang luyện kiếm một mình.

Có thể nhìn ra được kiếm pháp vẫn là hơi trúc trắc, nhưng lại đặc biệt ở chỗ là từng chiêu kiếm đều không ướt át, bẩn thỉu, vô cùng thích đáng, từng chi tiết đều nắm rất khá, không chút cẩu thả còn có vài phần uyển chuyển, nhẹ nhàng, có chút tiên khí hiếm thấy.

Đôi mắt Trác Du nhìn thẳng.

Hắn răng rắc răng rắc liền đem hơn nửa quả táo còn lại trong tay gặm sạch, đem nước dính trên tay bôi hết lên quần, sau đó vui vẻ mà đi vào sân huấn luyện.

Hắn lô kéo cổ áo của nam hài kia, nói: "Chiêu thứ tư của cậu bị chậm, lực độ trên eo không đủ, cho nên sau đó mới bị mất tiết tấu!"

Sườn mặt nam hài kia lúc đầu mang theo vài phần lạnh lẽo, nghe vậy có chút mờ mịt mà quay qua đầu, tựa hồ không hiểu phía sau mình từ khi nào có con chuột đen lớn vụt lên mà chỉ điểm giang sơn.

Trác Du nhìn bộ dáng mộc mộc ngốc ngốc của cậu thì cho rằng cậu không nghe hiểu, cũng lười tiếp tục phí nước bọt, dứt khoát rút kiếm ra khỏi vỏ, dùng thực tế để nói rõ.

Sau lại đó Trác Du thắng.

Trác Du thật cao hứng, không phải bởi vì thắng, mà là bởi vì hắn đánh thật sự rất sảng khoái, là loại cảm giác vui sướng đầm đìa khi tìm được kỳ phùng địch thủ.

"Cậu rất có thiên phú."

Trác Du thở hổn hển rồi đi thẳng vào vấn đề: "Tôi tên Trác Du, cũng coi như là sư huynh của cậu, cậu không muốn gọi sư huynh thì gọi tên tôi cũng được —— tôi thấy kiếm pháp của cậu rất có linh tính, cậu… cậu có đồng ý sau này mỗi tuần cùng tôi bàn luận kiếm pháp một phen không?"

Nam hài kia tựa hồ là có chút giật mình.

Trác Du cho rằng cậu không muốn, gãi gãi đầu, có chút hèn mọn mà thử nói: "… Mỗi tháng một lần cũng được, hoặc là nếu cậu cảm thấy…."

"Không sao, lúc nào muốn đánh thì tới tìm tôi là được."

Nam hài kia đem kiếm thu vào vỏ, nhẹ nhàng mà đã mở miệng.

Ngón tay cậu có chút cứng đờ đặt ở trên chuôi kiếm vuốt tới tới lui lui, lại không nhịn được mà giương mắt liếc mắt nhìn Trác Du một cái, ánh mắt kia mang theo ba phần tò mò cùng tìm tòi nghiên cứu.

Cậu khẽ dừng một chút, chung quy vẫn là nhỏ giọng mà bổ sung: "Tôi.. tôi tên Đàm Đinh."

Sau khi có đối thủ, động lực của Trác Du được tăng vọt trong mỗi lần luyện kiếm, mỗi khi hắn thấy mình có chút tiến bộ đều sẽ đến tìm Đàm Đinh tỷ thí một lần.

Hắn nhìn bộ dáng tiên phong đạo cốt, bạch y phiêu phiêu của người ta, thì cảm thấy cậu hẳn là một người thuộc kiểu thích yên tĩnh, không hiếu chiến, Trác Du cũng sợ người ta thấy mình phiền nên sau khi đánh xong cũng không nói chuyện lâu, nghĩ nghĩ vẫn là muốn cho người ta chút không gian thanh tịnh.

Lúc ấy Trác Du có nghĩ kiểu gì cũng không thể tưởng tượng được, người cùng hắn so kiếm sắp mười năm, vẫn luôn tôn trọng nhau như khách, là một tiểu sư đệ lạnh lùng mộc mộc, giờ khắc này lại đang ngồi bên cạnh hắn, cầm di động, cẩn thận mà chỉnh sửa bài đăng lên vòng bạn bè đầu tiên trong đời cậu.

Hơn nữa hắn còn trở thành công cụ chụp ảnh của cậu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!