[Omegas trong thời kỳ động dục ăn rất nhiều và đặc biệt thích thức ăn có hàm lượng đường cao và calo cao. Các Alpha phải luôn chú ý đến tình trạng Omega nhà mình, và phải nhớ rõ uy chính xác đồ ăn kịp thời cho họ nha(??????)??]
Mặc dù một số bài đăng trên Internet luôn sử dụng một số từ ngữ và ký hiệu khó hiểu, nhưng Trác Du phải thừa nhận rằng những gì được viết ở đây vẫn có vài phần đúng.
Trác Du im lặng nhìn Đàm Đinh vùi đầu cắn miếng thịt cuối cùng của miếng cánh gà rán, đặt viên ngói cuối cùng lên ngọn núi xương gà hùng vĩ bên cạnh.
Ngay lập tức, cậu cắn cắn đầu ngón tay, lại lay lay túi giấy bên cạnh một chút, thấy bên trong trống rỗng mới có chút lưu luyến mà thu tay về.
"Cậu hài lòng không?"
Trác Du hỏi: "Không chỉ có đùi gà lớn mà cậu tâm tâm niệm niệm, mà còn có cả cánh gà lớn, ức gà lớn, thịt gà rán nguyên miếng, khi ghép chúng lại thì đó gần như là nguyên một con gà a."
Đàm Đinh gật gật đầu.
Nhưng mà sau khi cậu thỏa mãn liếm liếm dư vị trên môi dưới, thì cậu lại ngước mắt lên và hướng ánh mắt khao khát của mình lên chiếc cốc ngô mà Trác Du đang cầm.
"… Có thể chứ?" Đàm Đinh thận trọng thăm dò.
Trác Du: "…"
Sức ăn này thật sự là có chút quá dọa người. Trác Du nhất thời nghẹn lời, nhưng vẫn là vội vàng mà lấy cái thìa nhựa ra, nhanh chóng đưa cả thìa lẫn cốc ngô cho Đàm Đinh.
Đàm Đinh nhẹ nhàng nói cảm ơn, thật cao hứng mà nhét vào miệng một thìa hạt ngô lớn, sau đó cúi đầu, hai má phồng lên, nỗ lực mà nhai nhai.
Năm, bốn, ba, hai….
Trác Du bình tĩnh đếm ngược trong lòng.
"Thật thần kỳ a, Trác Du."
Quả nhiên, Đàm Đinh kinh hỉ ngẩng đầu lên: "Ngô này quả thực rất ngọt, nhai nhai trong miệng thơm ngọt, mềm mại…"
Lần nào cũng vậy, mỗi khi ăn một thứ mới mẻ đều như vậy, Trác Du nghĩ.
Tuy nhiên, tác động của kỳ động dục này đối với Đàm Đinh cũng không hề nhỏ – cằm của cậu có vẻ gầy hơn và nhọn hơn, hai bên má vẫn còn ửng đỏ nhẹ, đáy mắt tựa hồ ươn ướt như chứa một vũng nước. Trác Du nhìn cậu co quắp trên giường giống như một động vật nhỏ, ngoan ngoãn bảo vệ cốc ngô yêu quý của mình, an tĩnh nhưng không gián đoạn mà tiếp tục nhét vào miệng một thìa mới.
Hơn nữa, mùi lê của Đàm Đinh vẫn còn lưu lại rất nồng nặc quanh người, tuy không nồng như buổi sáng hôm đó nhưng ngửi ngửi vẫn khiến lòng người ngứa ngáy.
Trác Du mất tự nhiên mà ho nhẹ một tiếng, muốn che giấu nên đứng dậy, nhặt rác bên cạnh, đi về phía thùng rác bên cạnh cửa.
Kết quả, mới vừa đi được hai bước, liền nghe thấy phía sau có động tĩnh khác, Trác Du sửng sốt một chút, quay đầu lại liền thấy Đàm Đinh đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, thậm chí còn ném nửa cái cốc ngô trong tay để xuống giường.
Cậu sợ hãi mà bám vào giường để đứng lên, có chút tay chân luống cuống mà đứng ở phía sau lưng Trác Du, rụt rè hỏi: "… Trác Du, cậu đi đâu vậy?"
"… Tôi chỉ đi vứt rác thôi."
Trác Du có chút dở khóc dở cười: "Cậu mau nằm xuống, sư huynh không đi nữa."
Đàm Đinh chậm rì rì mà ồ một tiếng, có chút chần chờ mà liếc nhìn Trác Du một cái, sau đó mới ngồi lại trên giường, cầm lấy cốc ngô, tiếp tục một muỗng lại một muỗng nhét vào trong miệng.
Nhưng mà tốc độ ăn của cậu rõ ràng là chậm hơn rất nhiều, đang ăn còn thường thường liếc nhìn Trác Du một cái, giống như sợ hắn đột nhiên co chân bỏ chạy.
[…Người biên tập mách cho bạn một mẹo nhỏ, những Omega trong kỳ động dục sẽ nhạy cảm và mỏng manh hơn, việc luôn luôn bầu bạn với họ sẽ khiến họ cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều(* ^ ω ^ *)?]
Mặc dù không biết người biên tập này là ai, nhưng Trác Du nghĩ những gì người này viết trên mạng là thực sự chính xác, tất cả mọi thứ đều không trật đi đâu cả.
Đàm Đinh dùng thìa múc nốt hạt ngô cuối cùng, đào rỗng cốc ngô, vui vẻ ợ một cái.
Trác Du xoa xoa đầu, ho khan ba cái, cảm thấy mình nên nói gì đó, dứt khoát mở miệng: "Cậu… khó chịu không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!