Chương 26: Bất thường

Đàm Đinh không nói nên lời.

Cậu chỉ là cầm lấy cái thúng đứng ngốc tại chỗ, nhưng mà sự mất mát cùng uể oải trong mắt đều sắp tích tụ thành sông sắp sửa ngập luôn cả cái vườn trái cây này luôn rồi.

Trác Du vốn dĩ đối với việc hái trái cây một chút hứng thú cũng không có, cảm thấy việc xách theo cái thúng rồi đi hái táo vặt nho này nọ thân sự là nhàm chán lại khiến người ta mệt mỏi.

Nhưng nhìn dáng vẻ nhỏ bé của Đàm Đinh thất hồn lạc phách, trái tim Trác Du vô thức đập rộn ràng, trong lòng không khỏi có chút khó chịu.

"Không quan trọng."

Trác Du chân tay vụng về mà an ủi nói: "Sau khi về tôi sẽ mua cho cậu một đóng trái cây ngon để ăn, lần trước ở siêu thị tôi thấy rất nhiều loại trái cây mới lạ, cuối tuần này đều sẽ mua cho cậu ăn, chúng ta không cần hiếm lạ mấy trò rách nát như hái trái cây này ha."

Đàm Đinh đầu tiên là ngước mắt an tĩnh mà nhìn chằm chằm Trác Du nhìn trong chốc lát, sau một lúc lâu chỉ là cười cười, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

"Không cần."

Đàm Đinh thực nhẹ thực nhẹ mà nói: "Chỉ là tôi ôm kỳ vọng quá lớn thôi. Tôi cũng thấy được một ít quả quýt quả hồng trên cây như vậy cũng được rồi."

Tâm trạng của Đàm Đinh dường như không bị ảnh hưởng nhiều.

Cậu thậm chí còn cong cong mắt cười với Trác Du một chút, ngay sau đó liền vội vàng mà cúi đầu, xách theo cái thúng đi về phía cây quýt kia.

Nhưng mà Trác Du mắt sắc, lập tức liền trộm nhìn Đàm Đinh lúc xoay người, mắt vẫn là rũ xuống, đồng thời cậu còn tiếc nuối mà khép lại quyển sổ nhỏ mà cậu coi như bảo bối vừa rồi, lặng lẽ nhét vào túi áo bên người.

Trác Du biết rằng dựa vào bản tính ngây thơ nhưng nhạy cảm của Đàm Đinh, cho dù nhìn vẻ ngoài thì thấy bình tĩnh nhưng trong lòng nhất định đã khổ sở muốn chết.

Nhưng biết làm sao bây giờ a.

Trác Du nhàm chán mà chọc chọc vài quả hồng héo, chung quy vẫn là không nhịn được mà quay đầu liếc nhìn bóng dáng mảnh khảnh dưới gốc cây quýt ở trong góc kia. Hắn vừa nhìn lại thấy trong thúng của Đàm Đinh có vài ba quả và cậu đang kiễng chân lên cố gắng với lấy một quả quýt lớn hiếm hoi trên đầu cành.

Ngốc muốn chết.

Trác Du thấy đầu ngón tay Đàm Đinh chỉ cách quả quýt kia có vài milimet nữa, nhưng lại sống chết với không tới, hắn xem đến trong lòng cũng sốt ruột, do dự hồi lâu, vẫn là quyết định đi qua giúp Đàm Đinh một chút.

(Truyện chỉ được đăng tại linhlangcacwordpress. com và wattpad @JuneJune374.)

Kết quả lại có một con chuột đen lớn bỗng dưng vụt tới.

"Đàm Đinh đồng học? Thật trùng hợp a."

Mấy ngày không gặp Giang Miên tựa hồ lại cao thêm một chút, nhảy nhót vui vẻ mà chạy tới.

Cô tình cờ vác hai cái thúng trái cây lớn đi ngang qua, rất có tư thế muốn đem toàn bộ vườn trái cây đào rỗng.

Giang Miên tựa hồ là đang chuẩn bị về phía một cây ăn quả đang kéo dài hơi tàn trước mặt kết quả lại vừa vặn gặp được Đàm Đinh, ánh mắt sáng lên, lập tức vô cùng kinh hỉ mà chào hỏi: "—— hóa ra vận may của chủ nhiệm lớp cậu cũng kém như vậy a, tôi còn tưởng là các cậu sẽ đi công viên giải trí chơi nguyên một ngày đó?"

Cô nhìn nhìn tư thế của Đàm Đinh, bừng tỉnh đại ngộ nói: "Cậu với không tới sao, để tôi giúp cậu."

Đàm Đinh còn chưa kịp nói chuyện, đã thấy Giang Miên đặt thúng trong tay xuống đất, lưu loát mà vén tay áo lên, rồi lùi về phía sau vài bước.

Sau đó cô nhanh như chớp mà bắt đầy chạy lấy đà linh hoạt nhảy lên, duỗi tay một cái liền dễ dàng mà hái được quả quýt lớn kia xuống.

Đàm Đinh: "..…!"

"Cho cậu—— nhưng mà sao trái cây của cậu ít như vậy a?"

Giang Miên giơ tay lên, đầu tiên là nhẹ nhàng mà ném quả quýt kia vào thúng của Đàm Đinh, sau đó lại liếc thấy đáy thúng sạch sẽ thì vô cùng thoải mái, hào phóng mà đem trái cây trong thúng của mình sang thúng của Đàm Đinh: "Chỗ tôi còn có một ít táo, là ở chỗ sâu trong khu vườn, này, chia cho cậu một chút."

Đàm Đinh nhìn những quả táo to bự lăn vào trong thúng của mình, giống như là sợ ngây người, ngẩng đầu, đôi mắt trừng lớn mà nhìn Giang Miên không nói nên lời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!