Chương 21: (Vô Đề)

Bài kiểm tra toán đầu tiên ở thế giới này của Trác Du vô cùng vinh quang mà được 59 điểm.

Nhưng là do Đàm Đinh đã kéo Trác Du học bù ba buổi tối—— Đàm Đinh dạy Trác Du rất nhiều kĩ xảo bàng môn tà đạo, cậu nói với Trác Du rằng dù đọc không hiểu đề bài nhưng vẫn phải viết ra công thức cùng một số lời kết luận, lại ôn tập cho Trác Du mấy cái đề hình, chính là bắt Trác Du phải nhớ bằng được các bước giải.

Lúc Giang Yến trả bài mắt vẫn là xem thường mà trợn ngược.

"Tuy là có tiến bộ."

Biểu tình trên mặt bà phức tạp: " Chính là cậu cho tôi thêm một điểm thì sẽ chết à? Hả? Có phải là cậu cố ý để chọc tức tôi không?"

Thời điểm Trác Du nhận được bài thi còn rất sướng.

Phải biết rằng lúc vừa tới cái thế giới quỷ quái này đừng nói là làm bài được điểm bởi ngay cả đề bài hỏi gì Trác Du cũng đọc không hiểu, bốn đáp án ABCD thấy cái nào thuật mắt thì chọn, cho nên hiện tại đối với thành tích này Trác Du vô cùng, vô cùng hài lòng.

Nhưng mà Đàm Đinh nhận được bài thi 98 điểm của mình đến mắt cũng không chớp chỉ tùy tiện mà nhét vào ngăn bàn, sau đó liền cầm bài thi của Trác Du, nhìn nó với vẻ mặt u sầu.

"Rõ ràng tôi đã dặn dò cậu, Trác Du, đường phụ không thể kẻ như vậy…"

Đàm Đinh rất thất vọng mà chỉ vào bài cuối cùng: "Hơn nữa đề bài này cũng không nói rõ là tam giác đều nha, sao cậu lại cho nó là tam giác đều, chỉ kém một chút nữa là cậu đạt điểm tiêu chẩn rồi…"

Rõ ràng người điểm thấp là Trác Du, nhưng Đàm Đinh lại là người buồn nhất.

"……"

Trác Du xấu hổ mà vò đầu: "Quá trình tiến bộ phải từ từ mà, ai ya, tôi cảm thấy kết quả này rất được, loại chuyện này không thể gấp được."

Đàm Đinh vẫn là ôm bài thi rầu rĩ mà không nói lời nào.

"Này ít nhiều do Đàm Đinh cậu dạy tốt a."

Trác Du bắt đầu vuốt mông ngựa, hơn nữa vô cùng tự tin mà bắt đầu nói đến tương lai đấy triển vọng của mình: "Cậu nghĩ mà xem, lần sau tôi có thể đạt tiêu chuẩn, lần sau nữa có thể lên 80, cuối cùng sẽ rất nhanh mà đuổi kịp được cậu, này không phải là quá trình tiến bộ rất tốt sao?"

Kỳ thật cẩn thận ngẫm lại cũng biết chuyện này căn bản liền không khả năng, nhưng cũng không biết có phải là do Trác Du nói quá chân thành hay vẫn là Đàm Đinh dễ bị lừa, Đàm Đinh giống như thật sự tin—— đầu tiên cậu rũ mắt nghĩ nghĩ, lại ngẩng đầu nhìn Trác Du, mắt mà lập loè tia sáng kiên định, khao khát mà gật đầu.

Ngốc nghếch, nhưng đáy lòng Trác Du lại mạc danh mà rung động một cái, hắn khụ một tiếng, vừa lung tung mà đem bài thi nhét vào ngăn bàn, thì thấy Chu Tùng sắc mặt hòa ái, tay cầm bình giữ nhiệt, không tiếng động mà xuất hiện ở cửa sau phòng học.

Phòng học lập tức tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.

"….. Tiết sau là tiết mĩ thuật, tôi phải đi họp chắc là có quan hệ với lần đi chơi thu sắp tới."

Chu Tùng bình tĩnh: "Đừng nóng vội, nghỉ trưa viết chính tả ba bài thơ cổ đầu và ôn lại Xích Bích phú."

Ba giây sau khi Chu Tùng rời đi, mọi người trong phòng học ầm ĩ.

"….?"

Nhưng mà Trác Du đẫn mà quay đầu hỏi: "Hóa ra chúng ta có tiết mĩ thuật sao?"

Đàm Đinh cũng thực mê mang: "…. Tôi nhớ rõ vẫn luôn là môn ngữ văn a?"

Hàn Tử Khiêm bên này hoả tốc ôm hộp thuốc màu nhảy nhót mà chạy tới, kéo ghế dựa ngồi ở bên cạnh bọn họ, đưa cho hai người hai cái cọ vẽ, trên mặt đều là vui mừng không thể giấu.

"Mau hưởng thụ sự nhân nhượng hiếm hoi của Chu Tùng đi các anh em."

Hàn Tử Khiêm vui vẻ mà mở hộp thuốc màu ra: "Các cậu biết không, đây có thể là tiết mĩ thuật đầu tiên cũng là tiết cuối cùng của năm học này, còn không mau nhân cơ hội mà nhanh chóng sáng tác ra bức họa kiệt tác của mình đi?"

"Sao cậu lại bình tĩnh như vậy?" Trác Du rất có hứng thú hỏi: "Tình huống này, cậu không phải nên nhảy quanh phòng ba vòng sao?"

"Haizzz, có gì cao hứng chứ, chúng ta có thể đi đâu với kinh phí của nhà trường chứ, không phải là một ngày du lịch viện bảo tàng thì chính là Nông Gia Nhạc hái bắp cải."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!