Ra ngoài là không thể lại mặc đồng phục.
Cũng không biết Đàm Đinh nghĩ như thế nào mà cặp sách hắn to như vậy nhưng bên trong lại toàn là bài tập, Trác Du muốn to đầu, nhìn chằm chằm đồng phục xấu xí trên người bọn họ trầm tư một hồi lâu, sau đó dứt khoát, kiên quyết mà mở ra tủ quần áo của hắn.
Không thể không nói quần áo ở thế giới này thiết kế thật sự là vô cùng kì quái, mà phẩm vị của nguyên chủ thân thể này cũng là kì quặc không kém, Trác Du cau mày cầm lên một cái áo khoác da đầy đinh, chán ghét trong mắt sắp hóa thành thực chất mà tràn ra ngoài.
Cuối cùng hắn chọn vài bộ miễn cưỡng xem được mặc lên, bên này Trác Du vừa mới đem cúc áo đóng xong xoay người liền thấy Đàm Đinh lộ ra nửa bả vai trắng nõn, kéo kéo một bên ống tay, ủy khuất ba ba mà nhìn hắn.
Trác Du: "……"
"Trác Du."
Đàm Đinh vô cùng buồn bã chỉ cho hắn xem: "Cậu nhìn này, trên vai của cái áo này có một cái lỗ to…"
Trác Du đỏ mặt nhanh chóng lấy một cái áo sơ mi khác cho Đàm Đinh.
Hắn không thể hiểu nổi thiết kế quần áo ở thế giới này, chất liệu vải dệt rất tốt nhưng quần áo làm ra lại chẳng ra gì, một đống lung tung, lộn xộn.
Hắn cũng không rõ vì sao mình lại đỏ mặt, chỉ là cảm thấy da của Đàm Đinh quá trắng giống như là loại bạch ngọc tốt nhất vừa ấm áp lại vừa tinh xảo ở trước mắt hắn sáng đến chói mắt.
"Tôi mặc xong rồi."
Đàm Đinh đem cái cúc cuối cùng đóng xong, nghiêng đầu nhìn Trác Du nhỏ giọng hỏi: "Chúng ta đi sao?"
Lúc này Trác Du mới dấu đầu lòi đuôi, giả vờ hắng giọng, hàm hồ nói được.
—–
Đương nhiên hai người bọn họ vẫn là ngượng ngùng bỏ lại cả bàn đồ ăn mà trực tiếp chạy lấy người, nên Trác Du bèn nói dối là bạn học đột nhiên hẹn, đống đồ ăn này đợi bọn họ trở về sẽ ăn coi như là đồ ăn khuya.
Hai người giúp dì Hứa đem đồ ăn cất vào tủ lạnh, sau đó đi lượn vài vòng theo hướng dẫn của điện thoại mà tìm được một cái trung tâm mua sắm gần đó.
"Giống như là chợ."
Đàm Đinh tò mò đánh giá cửa hàng bên cạnh: "Chẳng qua là ở trong nhà, người cũng không ít, còn chia tầng trên tầng dưới, thật sự là một phương pháp tốt để tiết kiệm không gian…"
Trác Du lại không nhiều như vậy, hắn đã đói bụng muốn chết, hiện tại chỉ muốn ăn cơm.
"Sao chỗ này lại loằng ngoằng như vậy….."
Hắn cau mày nhìn lên nhìn xuống tấm biển hướng dẫn ở tầng trệt: "Khu ăn uống giải trí ở tầm năm, đi thôi đi thôi, đói chết tôi rồi."
Sau đó hai người đứng ngây đơ nhìn thang cuốn tự động.
Hai người bọn họ lén lút quan sát hồi lâu những người xung quanh, cuối cùng bắt chước bộ dáng của người ta sau đó giống như là ông lão bảy mươi bán thân bất toại luống cuống bám vào nhau vào dẫm lên thang cuốn tự động.
Đàm Đinh nhìn dưới chân: "Oa."
Trác Du cũng thực xúc động: "Ở trên Thu Y Sơn cũng có một cái thì tốt biết mấy, mỗi lần lên núi xuống núi đều mệt muốn chết, nếu có thứ này chúng ta chẳng phải chỉ cần ngủ một giấc liền lên trên đỉnh núi sao?"
Hai người tò mò mà nhìn chỗ này một tẹo chỗ kia một tẹo, thời điểm xuống thang cuốn suýt chút nữa thì té ngã một cái, hai người một đường va va đập đập rốt cuộc cũng đến được tầng 5, kết quả nhìn thấy hàng dài trước cửa nhà ăn kinh ngạc đến không thốt lên lời.
"Lần cuối cùng tôi nhìn thấy một hàng dài như vậy là ở cửa của Nghê Khởi Các."
Trác Du khó tin: "Những người này là đói đến điên rồi sao chẳng lẽ bán mâm ngọc đựng đầy món ăn trân quý sao, tình nguyện xếp hàng dài lâu như vậy để trả tiền???"
Đàm Đinh lại bắt được trọng điểm khác: "…Nghê Khởỉ Các?"
"Chính là một nơi hồng trần thế tục."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!