Trong phòng chỉ để lại một ngọn đèn bàn mờ nhạt, nửa bên mặt Phương Đường ẩn sau bóng tối, nước mắt hòa quyện với mồ hôi trượt xuống má liền bị Hứa Ánh Dương hôn sạch.
Nơi bí ẩn nhất dưới thân đang thừa nhận gánh nặng chà đạp không chịu nổi, trong đau đớn lại hỗn loạn nhận ra khoái cảm khó có thể nói nên lời, từ nơi ấy lan tràn ra toàn thân, phần yếu ớt nhất cũng bị đối phương nắm trong tay vuốt ve lên xuống, nhưng vẫn chẳng thể được thỏa mãn.
Phương Đường ôm lấy cổ Hứa Ánh Dương, vừa liếm vừa hôn cái cằm hơi nhu nhú râu trước mặt, cậu cong chân lại cọ xát phần eo dẻo dai của anh, trong mắt ngập tràn hơi nước.
Hứa Ánh Dương dừng động tác, hơi thở anh trầm thấp, lửa tình trong mắt hừng hực hệt như một con sư tử đang nhìn chằm chằm con mồi. Anh nhẹ nhàng vươn tay lau đi nước mắt trên mặt Phương Đường rồi thấp giọng hỏi cậu:
"Cục cưng, em khóc gì vậy? Không thoải mái sao?"
"Anh dùng lực quá, em đau……"
Lời lên án giống như làm nũng của cậu khiến Hứa Ánh Dương rúng động cả tim, anh cúi thấp xuống lưu luyến triền miên hôn môi người ở dưới thân mình, đầu lưỡi chui vào trong miệng cậu, ôn nhu quấn lấy nhau âu yếm thật lâu.
Nụ hôn qua đi, anh dán vào môi Phương Đường nhẹ giọng cười bảo:
"Anh sẽ nhẹ một chút."
Tốc độ dưới thân không hề thả chậm, anh chỉ là hơi ôm Phương Đường nâng lên, khiến mình có thể càng dễ dàng chinh phạt trong người cậu.
Tiếng hai thân thể giao hòa vang lên thật dâm mĩ khiến người ta phải đỏ mặt tía tai, nơi mẫn cảm bị đè ép lặp đi lặp lại.
Phương Đường tựa hồ đã quên sạch đau đớn, khoái cảm chi phối toàn bộ thần kinh làm cậu chỉ có thể thở hổn hển và rên rỉ không ngừng, hai tay dùng lực nắm lấy vai Hứa Ánh Dương, hai chân quấn trên thắt lưng anh vì hứng khởi mà không ngừng co rút.
Nhiều năm rồi không làm tình, Hứa Ánh Dương có phần khó tự kiềm chế, mạnh mẽ đâm thẳng về trước trong thân thể Phương Đường, khoái cảm khi được bọc lấy chặt chẽ khiến anh nhịn không được thở dốc ồ ồ, vài lần bị buộc đến đỉnh điểm lại cắn răng dừng lại, không nỡ nhanh như vậy mà qua loa kết thúc.
Hai tay anh nâng eo người dưới thân dùng lực ôm người dậy, đột nhiên tư thế chuyển biến khiến Phương Đường không hề có chuẩn bị rên lên bằng thanh âm thật cao, tư thế ngồi khiến cậu càng có thể cảm thụ rõ ràng Hứa Ánh Dương đâm vào chỗ sâu nhất trong thân thể cậu như thế nào, lưu lại từng vệt từng vệt ấn ký tại nơi ấy ra sao.
Dịch nhầy dinh dính bởi vì không ngừng bị động tác đưa đẩy làm chảy ra, quấn riết lấy nơi riêng tư của cả hai khiến hai thân thể đang kết hợp càng hiển lộ vẻ dâm mĩ.
Hứa Ánh Dương cố ý lấy ngón tay quệt một ít chất lỏng đó lên, lại giúp Phương Đường vuốt ve theo tốc độ thân thể cử động, mang bọn họ cùng nhau tới thiên đường.
Sau cao trào cả người Phương Đường triệt để mềm nhũn, nằm úp sấp trên người Hứa Ánh Dương hồi lâu mới bình tĩnh lại. Hứa Ánh Dương chầm chậm xoa eo cho cậu, cúi đầu hôn lấy những giọt mồ hôi còn vương trên trán.
Phương Đường nhắm mắt lại ngượng ngùng hỏi: Anh có thích không?
"Cực kỳ thích, em thì sao?"
Em cũng rất thích……
Hứa Ánh Dương cười thành tiếng khe khẽ, ôm tiểu thiên sứ của mình lại hôn sâu thêm lần nữa.
—
Sáng sớm hôm sau Phương Đường bị điện thoại của mẹ đánh thức, vốn đang còn buồn ngủ mông lung bỗng nghe được giọng chất vấn hỏi xem sáng sớm cậu đã chạy đi đâu của mẹ Phương trong điện thoại khiến cậu nháy mắt lập tức tỉnh táo, vừa trở người lại tác động đến nơi tối hôm qua bị sử dụng quá độ, đau đớn khiến cậu khẽ xuýt xoa một hơi.
Con sao vậy?
Không, không sao ạ. Phương Đường nào dám nói thật, thuận miệng bịa chuyện:
"Tối hôm qua có công việc phải xử lý gấp nên con phải chạy qua bên này một chuyến, lát nữa con sẽ trở về."
"Nhanh lên nhé, hôm nay còn phải đi chúc tết nhà họ hàng đấy."
Con biết rồi ạ.
Phương Đường vừa cúp máy thì thân thể trần trụi ấm áp của Hứa Ánh Dương nhích lại gần từ sau lưng, môi anh dán lên cổ cậu cọ lung tung:
"Cưng ơi em phải về sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!