Chương 27: (Vô Đề)

Vụ tấn công oanh oanh liệt liệt ở sân bay gây nhốn nháo vài ngày, thủ phạm đã bị bắt về tạm giam, các fan đầu tiên là căm phẫn bừng bừng, đến khi hòa hoãn lại thì bắt đầu ca ngợi tình yêu đích thực của Kẹo Cứng. Đã đến như này thì fan riêng của hai người dẫu không muốn chấp nhận cũng chẳng được.

Video cảnh Hứa Ánh Dương đỡ dao cho Phương Đường được chia sẻ khắp mọi diễn đàn trên mạng, Phương Đường cũng mở ra xem qua, trong nháy mắt lúc xảy ra chuyện cậu hoàn toàn không kịp phản ứng, hiện tại đứng từ góc độ người xem nhìn lại quả thực thấy hoảng hốt, đáng sợ vô cùng.

Lúc ấy Hứa Ánh Dương không hề có nửa giây do dự đã giơ tay phải lên đỡ dao, động tác hoàn toàn theo bản năng bảo vệ cậu trong lòng.

Tâm trạng Phương Đường chẳng dễ chịu tẹo nào, cảm giác như mình lại mắc nợ anh, thế nhưng nếu thật sự có thể nợ anh cả một đời thì cậu vẫn cực kỳ vui sướng.

Những chuyện trong quá khứ chi bằng cứ quên hết đi, cậu tự thuyết phục chính mình như vậy. Sau khi suy nghĩ thông suốt tựa hồ cả người đều thoải mái hơn rất nhiều.

Ngày kế tiếp sau hôm tay Hứa Ánh Dương bị thương, Phương Đường ở nhà tra thực đơn tẩm bổ trên mạng rồi vụng về bận rộn hầm cháo gà nguyên một buổi chiều, tự cậu nếm thử thì cảm thấy vị cũng không tệ lắm liền gọi trợ lý nhờ đưa tới chỗ ở của Hứa Ánh Dương.

Hứa Ánh Dương đang dưỡng thương tại nhà, lúc nhận được canh gà mà trợ lý của Phương Đường chuyển tới thì vừa sửng sốt lại vừa cảm động, đồng thời cũng có phần dở khóc dở cười.

Ngay lập tức anh gọi điện thoại cho cậu:

"Sao em không tự mình đưa qua đây?"

Phương Đường trả lời ấp úng:

"Nấu cho anh đã tốt lắm rồi, còn muốn em đưa tới tận cửa nữa…. Mơ hay ha."

"Là do em tự tay làm thật à?"

Tiếng cười của Hứa Ánh Dương khẽ truyền đến, hai tai Phương Đường bất giác nóng lên.

"Đúng vậy, em tự nấu đó."

"Em học nấu ăn khi nào sao anh không biết?" Anh vẫn nhớ rõ lúc trước Phương Đường mù tịt chuyện bếp núc, ấy vậy mà cũng dám một mình chạy ra nước ngoài du học, không đói chết thật sự là số lớn mạng lớn.

"Anh ăn hết đi là được rồi, hỏi nhiều vậy làm gì."

Phương Đường thẹn quá thành giận, kiên quyết không muốn thừa nhận đây là lần đầu tiên trong đời cậu tự thân xuống bếp, ngay cả ba mẹ cậu cũng chưa từng nhận được đãi ngộ như vậy đâu đấy.

"Cả một hộp lớn như vậy sao anh ăn hết được, hay em tới ăn chung với anh nhé?"

"Xa lắm, không muốn đi."

Chỗ ở của Hứa Ánh Dương hiện tại cách nhà cậu khoảng một giờ lái xe, xa thì quả thật có xa nhưng đây không phải là lý do Phương Đường lười đi. Cậu thật sự đã nghĩ thoáng ra rồi, nhưng vẫn không biết nên ở chung với anh như thế nào mà thôi.

"Vậy anh qua chỗ em, chờ nhé."

Hứa Ánh Dương không cho cậu cơ hội cự tuyệt, nói xong liền cúp máy.

Phương Đường ôm di động ngây ngốc vài giây mới bất chợt bừng tỉnh, vội vã nhảy dựng khỏi sô pha bắt đầu đi thu dọn căn nhà lộn xộn.

Chưa tới một giờ sau Hứa Ánh Dương đã có mặt, nghe thấy tiếng chuông vang lên Phương Đường hít sâu vài cái mới ra mở cửa.

Hứa Ánh Dương mặc áo lông màu xám sẫm rất đơn giản, đội mũ trùm kín đầu, khác hẳn so với hình tượng khi xuất hiện trước màn ảnh mọi ngày.

Đây mới là Hứa Ánh Dương năm đó mà Phương Đường quen.

Bên ngoài trời đang đổ tuyết to, Phương Đường vội vàng tới giúp Hứa Ánh Dương cởi áo khoác ra đem đến ban công để phơi, rồi lại chạy vào bếp pha một tách cà phê thật nóng cho anh.

Hứa Ánh Dương khoanh tay tựa vào cửa phòng bếp nhìn quanh căn nhà sáng sủa sạch sẽ, khẽ mỉm cười bảo cậu:

"Em thật sự đã chăm ngoan hơn trước rất nhiều rồi đấy."

Phương Đường xấu hổ, không tiện nói đây đều là hình tượng mình cố ý tạo ra, bình thường chỉ cần không phải làm việc cậu nhất định sẽ nằm ì trong nhà không nhúc nhích. Cậu cũng chẳng thích để người lạ tới nhà, với cậu mà nói tiếp đãi khách khứa là một chuyện vô cùng phiền toái.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!