Khi đến thủ đô nước E thì đã là ngày ghi hình thứ mười, Hứa Ánh Dương xin phép tổ tiết mục nghỉ một buổi tối bởi vì anh muốn hẹn gặp bạn học cũ.
Lúc anh xin phép vừa vặn Phương Đường đứng bên cạnh nghe được, thuận miệng hỏi một câu: Bạn nào cơ?
Hứa Ánh Dương cố ý đùa cậu:
"Em đang điều tra anh đấy hả?"
Không nói thì thôi.
Phương Đường xoay người muốn bỏ đi lại bị Hứa Ánh Dương giữ chặt: Em đi với anh nhé!
"Anh gặp bạn học cũ mà, em đi theo làm gì?"
"Là Dylan đó, em còn nhớ cậu ta không, đi chung với anh luôn đi!"
Phương Đường gật đầu không chút do dự, mười ngày qua mỗi ngày đều ghi hình từ sáng sớm đến tối muộn, lúc nào cũng bị máy quay phim giám thị như hình với bóng khiến cậu sắp sửa bị bức điên luôn, có sẵn cái cớ có thể xin phép ra ngoài hóng gió đương nhiên là cậu rất vui vẻ đồng ý rồi.
Lên xe taxi, Hứa Ánh Dương thò tay xoa nhẹ đầu cậu:
"Hiện tại đã vui chưa?"
Phương Đường cười hì hì ôm lấy cánh tay anh:
"Chúng ta đi đâu đây?"
"Mang em đi ăn một bữa thiệt ngon nhé."
Nơi hẹn gặp người bạn kia là một nhà hàng lớn nổi tiếng trong thành phố. Lúc sáng khi ghi hình họ đã đi ngang qua đây, cả đám còn thảo luận rất hào hứng về nơi này, kết quả phát hiện tổ tiết mục thật sự vô cùng keo kiệt, chút phí sinh hoạt cỏn con ấy phỏng chừng còn chưa đủ làm tiền boa cho nhân viên nữa là.
Bọn họ đương nhiên đều rất có tiền, nhưng tổ tiết mục không cho dùng tiền của mình thì cũng như không.
"Sau này mấy kiểu show thực tế cố ý tra tấn người như vậy có trả gấp mười lần em cũng không thèm tham gia nữa đâu."
Phương Đường nói vô cùng chắc chắn như chém đinh chặt sắt, Hứa Ánh Dương cũng cực kỳ tán đồng, nếu không phải vì muốn có thêm nhiều cơ hội ở bên cạnh cậu dĩ nhiên anh sẽ không bằng lòng nhận kiểu chương trình thực tế còn mệt hơn cả quay phim này.
"Hello Hứa, hello Phương, lâu rồi không gặp!"
Người bạn kia đã chờ ở nhà hàng từ sớm, nhìn thấy bọn họ tiến vào liền sải bước đi tới đón tiếp, niềm nở tặng cho mỗi người một cái ôm thật chặt.
Dylan là bạn cùng lớp hồi trung học của Hứa Ánh Dương, quan hệ đôi bên rất thân thiết. Tới năm 12 khi sang đây du học, Phương Đường cũng coi như quen biết cậu bạn này, năm đó ba người bọn họ từng có một quãng thời gian thường xuyên chơi với nhau, Dylan cũng là người duy nhất biết quan hệ thân mật giữa anh và cậu.
Tuy rằng nhiều năm qua Phương Đường không liên hệ với các bạn học cũ ở nước ngoài ngày xưa nữa nhưng rất hiển nhiên đối phương vẫn còn nhớ kỹ cậu.
"Hứa nói cậu tốt nghiệp xong là về nước luôn, tôi hỏi cậu ấy mấy lần cách liên lạc với cậu mà cậu ta cũng không chịu cho, cứ muốn giấu sạch cậu đi ấy."
Cá tính Dylan vẫn giống năm đó, thích trêu thích đùa, Hứa Ánh Dương nhếch môi không nói gì, Phương Đường thì hơi ngượng ngùng:
"Là lỗi của tôi, đáng ra tôi nên chủ động liên hệ với cậu mới phải, lần sau khi cậu tới nước Z tôi nhất định sẽ chiêu đãi cậu thật chu đáo."
"Phương à, mấy năm rồi mà cậu dường như chẳng thay đổi gì cả, vẫn cứ xinh đẹp như năm nào, cậu coi tôi với Hứa đều già đi hết rồi này."
Phương Đường không thích người khác bảo cậu xinh đẹp, nhưng đối với người bạn thích đùa giỡn này thì cũng hết cách:
"Cậu mới hai mươi mấy tuổi thôi mà, sao lại bảo mình già được?"
Cậu nhìn trán đối phương đã có xu thế xuất hiện nếp nhăn nhàn nhạt, xác thật là đủ tang thương nhưng cũng chẳng tiện nói thẳng.
Hứa Ánh Dương lại nhịn không được oán giận:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!