Chương 33: (Vô Đề)

Quả đắng

Xe chạy thẳng qua con đường hai bên đầy ắp những mùi thức ăn thơm phức tỏa ra từ các hàng cơm quanh đó, qua cả cái chợ đầy mùi tanh của thịt cá và những tiếng chèo kéo mua bán của người bán hàng sau đó đá sang con đường trung tâm vào thành phố sầm uất với những ngôi nhà hiện đại rồi ôm cua vào một con đường nhỏ quen thuộc với những tán cây xanh rợp đường.

Về tới nhà, em mở cổng dắt xe vào bên hông rồi khóa cửa cổng bước vào nhà thì thấy mẹ đang ngồi đó xem TV. Thường thì hàng ngày vào giờ này đáng lẽ ra mẹ phải ở quán để chuẩn bị thức ăn cho buổi tối cho khách, sao lại có thời gian ở nhà thế này?

"Ủa? mẹ không ra quán ạ?" – Em cất tiếng hỏi

"Ừm! tí mẹ ra. Ngồi xuống đây mẹ hỏi chút chuyện"

"Dạ" – Em giật thót người. Chả lẽ mẹ biết chuyện sáng nay em cúp cua hay sao?

"Có chuyện gì vậy mẹ?" – Giọng hơi run

"Hôm nay con đi chơi với con Linh phải không?"

"Linh... Linh nào mẹ?" – Em ấp úng

"Con không cần chối. Hồi chiều mẹ thấy con với nó 2 đứa đèo nhau rồi còn ôm nhau chặt cứng trên xe. Con bảo nó ra Hà Nội rồi sao giờ còn có mặt ở đây?"

"Dạ! Mẹ nhìn thấy ạ?"

"Ừm!"

"Vâng!" – Giọng em chùng xuống

"Linh vô đây dự đám cưới anh họ. Cô ấy có gọi điện cho con rồi hẹn con đi chơi thôi"

"2 đứa vẫn còn tình cảm với nhau à?" – Mẹ gặng hỏi

" Dạ không? Con với Linh giờ chỉ như bạn bè thôi"

"Bạn bè mà ôm nhau chặt cứng như thế à? Tôi đẻ ra anh tôi thừa biết tính anh. Hai đứa giờ lớn rồi cũng tự biết suy nghĩ cho tương lai. Đừng có làm khổ bố mẹ nữa nghe không?"

"Dạ. Con biết rồi"

"Thôi vô nhà tắm rửa đi rồi còn đi làm. Đồ ăn với cơm mẹ có để ở cái cạp lòng đấy. Tí nhớ mang theo mà ăn. Mà con Linh khi nào nó về lại Hà Nội?"

"Dạ. Mai đám cưới xong rồi về luôn. Có chuyện gì hả mẹ?"

"Vậy hả? Ừm! Mẹ tính gặp nó nói chuyện tí. Mà nó đi sớm vậy nên thôi"

"Chuyện gì mẹ?"

"Anh không cần biết. Đi tắm đi"

Vác cái thân lên phòng cất cái balo vào một góc, kiếm ít đồ sạch rồi lẹ làng chạy vào phòng vệ sinh tắm rửa và thay quần áo rồi xuống dưới nhà kiếm ít đồ ăn lót dạ vì từ trưa tới giờ có ăn được gì đâu. Sau khi bỏ bụng được hai trái chuối, em lên phòng để thay đồ chuẩn bị đi làm.

Tối nay My có hẹn em nhưng em mắc làm nên đành phải bảo cô ấy tới luôn quán. Không biết có chuyện gì nhưng tối nay được nhìn thấy My cũng làm em cảm thấy vui vui rồi

Lửng thửng dắt chiếc xe ra khỏi cổng rồi rồ máy hướng về phía quán. Trời lại mưa phùn, cái thời tiết này đúng là hãi thật. Mưa, gió, và cái lạnh như làm con người ta muốn tê tái. Sống ở đây bao nhiêu năm rồi nhưng đến tận năm nay em mới được chứng kiến cái thời tiết đến khắc nghiệt của phố núi này.

Chỉ muốn vòng xe về chui vào chăn ấm và hưởng thụ một giấc ngủ cho sướng cái thân

Đến quán và mọi việc vẫn như ngày nào. Đầu tiên là ăn chửi sau đó sắp xếp lại bàn ghế và ngồi chém gió chuẩn bị order cho khách. Đến khoảng 7h, quán chỉ lưa thưa vài người, chắc do trời mưa nên người ta ít ra đường.

Mở hộp cơm ra chuẩn bị ăn thì cánh cửa quán mở, người con gái em mong chờ nhất tuần qua bước vào. Trông cô ấy vẫn như vậy, vẫn có nét hiền dịu ẩn chút cá tính trong cách ăn mặc.

Với chiếc áo len cùng đôi bốt cao, cái túi xách bên vai và cái nơ trên đầu – chỉ nhiêu đó thôi cũng thu hút mọi ánh nhìn trong quán rồi

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!