Chương 22: (Vô Đề)

Con bạn thân tội nghiệp

"Ê Minh"

"Hửm?"

"Chiều rảnh đi uống café đi."

"Sao nay có hứng mời tao đi uống café vậy. Chiều nay trời mưa chắc"

"Đừng có mà nói xoáy tao. Chiều có đi không?"

"Đi thì đi nhưng chỉ đi uống café xuông thôi à?"

"Tao có chuyện muốn nói"

"Sao không nói ở đây luôn đi"

"Đang giờ học mà. Chiều nói"

"Ừ"

Những tiết học căng thẳng của ngày thứ 2 đầu tuần cuối cùng cũng qua đi. Em mệt mỏi lê cái thân tàn tạ giữa trời trưa, mùi thức ăn, khói xe và những âm thanh hỗn tạp buổi trưa nắng làm cái đầu em cảm thấy như muốn vỡ tung.

Chỉ muốn chui vào căn phòng nào đó, có điều hòa hoặc đầm mình dưới những làn nước xanh mát của hồ bơi với những chân dài nóng bỏng trong bộ đồ 2 mảnh sexy.... Ôi lạc đề cmn rồi

Phóng vù xe về nhà.

Em thấy mẹ đang nấu ăn, thường thì buổi trưa không có ai ở nhà, hôm nay có cả bố lẫn mẹ làm em cảm thấy lạ. Xách chiếc balo vứt lên ghế rồi cầm chai nước tu một hơi.

Muốn chào hỏi gì cũng phải thoát khỏi cái nóng đã

"Hôm nay mẹ không ra quán à?"

"Không. Nay giỗ cố nên ở nhà mẹ làm mấy mâm cơm mời chú bác. Chiều rảnh mày chạy ra ngoài trông quán giùm mẹ với"

"Chiều nay ạ? Chiều nay con có hẹn rồi"

"Hẹn với ai"

"Cái Thy mẹ"

"Hẹn hò gì? Để khi khác. Chúng mày đang yêu nhau hay sao mà tao thấy hẹn miết vậy?"

"Làm gì có. Con với nó chỉ là bạn thôi"

"Yêu được thì tốt. Có ai cấm cản gì anh đâu mà anh giãy đành đạch lên thế. Mẹ chấm con Thy đấy" – Mẹ vừa cười vừa chọc

"Thôi. Không nói chuyện với mẹ nữa. Con lên thay đồ đây"

Em chạy lên trên lầu, khi đi ngang qua phòng khách em thấy bố đang chăm sóc mấy chậu lan ở sau vườn. Bố em là người rất thích trồng lan. Nhớ có lần em chơi làm vỡ mất chậu lan đang nở hoa đẹp lắm bị bố đánh cho một trận lên bờ xuống ruộng.

Giờ nghĩ lại vẫn còn thấy hãi

Thay đồ, chạy ù xuống nhà phụ mẹ nấu cơm trưa. Nói là phụ nhưng chỉ lởn vởn ở đó cho có lệ thôi, mẹ sai gì làm đó chứ em thì nhác. Đụng vào mấy cái việc bếp núc thực sự không ham. Tới giờ thì dọn cơm, mời bố vào dùng, ăn xong rồi dọn dẹp và ngủ trưa.

Lịch ngày nào cũng như ngày nào không có gì thay đổi.

Hai giờ chiều, em lại lục đục chạy ra quán. Đang sửa soạn thì có tiếng điện thoại reo, khỏi cần nhìn em cũng biết là ai.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!