Tâm Thanh Dao trầm xuống, trong phút chốc tràn ngập cánh hoa lê rơi đầy như tuyết chặn lại tầm mắt của nàng, thiên địa bắt đầu mơ hồ. Khi mưa hoa đã dừng lại, trước mắt lại đổi thành khung cảnh khác.
Namtử áo đen đưa lưng về phía Thanh Dao, chắp tay đứng bên cạnh Hi Di trì. Nàng không thấy vẻ mặt của hắn, nhưng chỉ là một bóng lưng nàng lại biết hắn rất tịch mịch.
Bạch y nữ tử bẻ một cành hoa lê bên cạnh Thanh Dao, đi tới đưa cho nam tử áo đen. Nàng cười yếu ớt nhẹ nhàng, tựa hồ rất vui vẻ. Vậy mà nam tử dường như cũng không cảm kích, hắn xoay người lại, lần này hắn không mang mặt nạ, sắc mặt lạnh như băng như từ xưa vĩnh viễn vẫn là như vậy. Hắn khinh thường nhìn bạch y nữ tử, nhận lấy hoa tiện tay ném một cái.
"A——" Thanh Dao không nhịn được kêu lên, nàng nhìn thấy cành hoa lê kia đã tiến vào trong ao, rung động tản đi.
Chỉ có điều Thanh Dao kinh ngạc không phải là phản ứng của Tuyên Ly, mà là gương mặt của hắn. Gương mặt đó... Tại sao lại như vậy, tại sao khuôn mặt của bọn họ giống nhau như đúc? Chẳng lẽ nói, Minh Thiệu chính là... Tuyên Ly!
Oanh —— như một tia sét giữa trời quang đánh vào người Thanh Dao, trước mắt nàng mờ mịt, ngay sau đó là tiếng gọi dồn dập của Tuyết Kiều vang lên.
"Thanh nhi, Thanh nhi ngươi làm sao vậy?"
Thanh Dao run rẩy, cảnh tượng mơ hồ từ từ rõ ràng, nàng lại trở về Thiên Hương lao, vách tường lồi lõm, "Nhật Nguyệt Tinh" , Song Thành, Tuyết Kiều...
"Thanh nhi, ngươi không sao chứ?" Song Thành nhăn mày, trong mắt tràn đầy nghi ngờ.
Thanh Dao lắc đầu một cái: "Không có gì, chỉ là nghĩ đến một chút chuyện cũ."
Một vạn năm ngàn năm trước, coi như là chuyện cũ.
Thanh Dao không hiểu tại sao mình có thể nhìn thấy những thứ này. Mọi người đều biết, Tuyên Ly rõ ràng ở vạn năm trước đã hôi phi yên diệt, nếu như hắn thật sự là Minh Thiệu, trong chuyện này đã xảy ra chuyện gì không muốn người khác biết đến?
Một cái tên thật nhanh từ trong đầu Thanh Dao thoáng qua —— Dao Cơ. Nhớ tới ngày đó Dao Cơ muốn nói lại thôi, Thanh Dao có thể kết luận, nàng biết, nàng biết hết thảy.
"Mới qua vài ngày mà thôi, một trăm năm về sau, nếu có thể đi ra ngoài, ta sợ ta đã điên mất rồi." Tuyết Kiều bắt đầu oán trách.
Thanh Dao phục hồi lại tinh thần, nàng cười nhạt một tiếng. Mấy ngày nay nàng cùng Song Thành đã quen Tuyết Kiều cách mỗi canh giờ lại om sòm, từ lúc mới bắt đầu khuyên nhủ đến giờ thì có tai cũng coi như điếc.
"Thanh nhi, hay là ngươi dùng Niệm lực gọi Dao Cơ đến đi, cô cô nhất định nghe lời Dao Cơ…, nàng nếu là chịu giúp ta cầu cạnh, không bằng..."
"Biết tại sao khối đá xanh gọi là "Tỏa linh đài" không?" Những lời này của Song Thành hoàn toàn đập bể hi vọng còn sót lại trong lòng Tuyết Kiều, nàng nói, "Thần tiên cũng tốt, yêu ma cũng được, chỉ cần vào Tỏa linh đài này, dù có linh lực lớn đến mấy cũng không thể thoát ra được ."
Tuyết Kiều thử một chút, quả thật, giờ phút này nàng không có bất kỳ linh lực nào, cùng người phàm không có gì khác biệt.
"Vậy chúng ta nên làm cái gì bây giờ, chẳng lẽ phải ở chỗ này nghỉ ngơi một trăm năm?"
Không ai để ý đến nàng, nàng cũng bỏ qua oán trách, rốt cục an phận. Nàng từ trong tay áo lấy ra một con rùa rất nhỏ, vừa trêu chọc vừa khúc khích cười một mình.
Lông mi Song Thành run lên: "Đây là..."
"Đây là con rùa Bát công chúa Tiểu Linh đưa cho ta, thật may là có nó ở đây, nếu không một trăm năm này ta sẽ nhàm chán chết mất." Tuyết Kiều đắc ý đem linh quy đặt trên lòng bàn tay, giơ lên cho các nàng nhìn.
Bát công chúa là nữ nhi nhỏ nhất của Tây Hải Long thần, muội muội của Ngao Thần cùng Lăng Ba.
Thanh Dao không khỏi nhớ tới Lăng Ba. Hai ngàn năm qua, nàng cùng Ngao Thần thân như huynh muội, cùng Lăng Ba cũng là bạn thân. Từ lúc nàng ngủ say, đã bảy trăm năm không thấy Lăng Ba. Lăng Ba bởi vì năm đó làm sai một chuyện bị Thiên đế phạt mười đời luân hồi, cũng không biết cuộc sống của nàng ở phàm trần như thế nào.
Thanh Dao không hiểu yêu hận tình cừu phàm trần đến tột cùng có nhiều giày vò thế nào, mấy vạn năm thần tiên Thiên giới phạm sai lầm luôn là bị phạt luân hồi ở hạ giới. Có lẽ đối với thần tiên mà nói, làm một người phàm vô vi tầm thường vốn là một loại hành hạ.
Đang nhăn mày suy tư, Thanh Dao chợt phát hiện có cỗ linh lực rất mạnh tràn ngập ở Thiên Hương lao. Các nàng bị Tỏa linh đài trói buộc, quanh thân không thể nào có linh lực phát ra.
"Người nào?" Thanh Dao cảnh giác, nàng lạnh lùng hỏi, "Người nào ở chỗ này?"
Tuyết Kiều buồn bực: "Có người? Nơi này trừ chúng ta còn có người nào khác ?"
"Ha ha ha, không hổ là Phù Vân linh chủ lợi hại nhất Tê Phương thánh cảnh, bị Tỏa linh đài nhốt lại còn có thể cảm ứng được sự tồn tại của ta." Kèm theo một trận cười, thân ảnh nam tử áo đen dần dần hiển lộ ra, đứng trước mặt Thanh Dao.
Tâm Thanh Dao run lên, là hắn! Tại sao hắn lại ở chỗ này?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!