Đều nói cao xử bất thắng hàn**, Phi Thiên Phong là nơi cao nhất Bồng Lai, nhưng khi Thanh Dao nhìn thấy Phong Ngâm thảo bình yên vô sự bên vách núi, tâm vốn lạnh như băng lập tức khôi phục nhiệt độ bình thường.
**Chỗ cao khó tránh khỏi rét lạnh.
Nàng chạy tới, cẩn thận nhìn chằm chằm Phong Ngâm thảo trước mắt nàng dùng tính mạng đổi về, mừng đến rơi lệ.
"Thần ca ca, thật may là huynh không sao, muội biết huynh không có việc gì, muội biết..." Nàng lẩm bẩm, giống như Ngao Thần thật sự đang ở bên người nàng lắng nghe.
Kỳ tích vừa lúc đó xảy ra.
Khi nước mắt rơi trên mặt cánh hoa, nó dường như đang sống dậy, đong đưa đón gió, dường như Ngao Thần sẽ từ bên trong đi ra. Mặc dù không nhìn thấy, nhưng Thanh Dao cảm giác được hắn đứng ở bên người nàng, loại khí tức ngàn năm trước nàng thấy vô cùng quen thuộc, nàng làm sao có thể nhận lầm!
"Là huynh sao?" Thanh Dao kích động kêu thành tiếng, "Muội biết là huynh, huynh ở nơi này đúng không. Huynh đã luôn luôn ở bên cạnh muội, tại sao không chịu ra ngoài gặp muội? Huynh biết không, biết muội chờ huynh thật lâu..."
"Thanh Dao."
Bóng đen bị kéo dài chiếu trên mặt đất, vừa lúc chặn lại thân thể Thanh Dao. Nàng nghe thấy đó là giọng nói của Cẩn Dật.
"Tại sao là ngài?" Thanh Dao thất vọng.
"Chẳng lẽ nàng không hy vọng là ta?"
Thanh Dao không trả lời ngay câu hỏi của Cẩn Dật. Nàng đứng dậy, xác định bên cạnh không có những người khác mới mở miệng: "Ngài là tới bắt ta về sao? Hay là... Vì nó."
Đầu ngón tay của nàng, đột nhiên chỉ vào Phong Ngâm thảo.
"Thanh Dao, " Cẩn Dật tiến lên một bước, hai tay đặt ở trên vai Thanh Dao, "Ta thật sự muốn ở bên cạnh nàng, nàng hãy tin ta."
Khóe miệng Thanh Dao chứa đựng một nụ cười trào phúng, "Sau đó thì sao?"
"Sương Linh vô cùng yếu, sợ là không sống được bao lâu. Thiên đế cùng Dương Tuyền Đế quân cũng đáp ứng ta, bọn họ nói chỉ cần ta có thể cứu được Sương Linh, sẽ không can thiệp chuyện của ta nữa. Nàng biết, cõi đời này thứ duy nhất có thể cứu Sương Linh chỉ có..."
"Ta không đáp ứng!" Thanh Dao quả quyết cự tuyệt.
Nàng hất tay Cẩn Dật, cười lạnh nói: "Ta vẫn cảm thấy ta rất ích kỷ, không nghĩ tới Thiên tôn điện hạ ngài chỉ có hơn chứ không kém."
"Thanh Dao..."
"Phong Ngâm thảo là ta dùng tính mạng của mình đổi về, đối với ta mà nói nó có ý nghĩa như thế nào, ngài vĩnh viễn sẽ không hiểu. Ta tuyệt sẽ không đem nó trao cho người khác, Thiên tôn vẫn là mời trở về đi."
"Dương Tuyền Đế quân cùng Thanh Nữ đúng là có lỗi với cô cô nàng, nhưng Sương Linh là vô tội. Chẳng lẽ vì ân oán đời trước nàng nhẫn tâm trơ mắt nhìn Sương Linh chết?"
Thanh Dao ngẩn ra, sau đó lộ ra nụ cười so với ánh mặt trời còn rực rỡ hơn: "Ngài đã nghĩ như vậy... Không sai, ngài nói không sai. Ta vốn là thay cô cô, ta vốn là hận Dương Tuyền Đế quân cùng Thanh Nữ, ta cố ý muốn trả thù. Chỉ có vị hôn thê thân ái của ngài chết, mới có thể gỡ bỏ thù hận trong lòng ta! Như thế nào, Thiên tôn điện hạ nếu muốn giết ta, đó là vinh hạnh của ta."
"Nàng!" Cẩn Dật vừa sợ vừa tức, hắn mạnh mẽ đè xuống tức giận trong lòng, nhàn nhạt mở miệng, "Thanh Dao, thật xin lỗi."
Thanh Dao thầm cười lạnh, nên tới vẫn phải tới.
Mới vừa rồi nàng cố ý chọc giận Cẩn Dật, bởi vì nàng biết, bất kể quá trình như thế nào, kết quả cũng giống nhau, nàng cần gì phải để cho hắn khó xử chứ. Sẽ khiến cho hắn tưởng rằng mình là một người máu lạnh ích kỷ đi, cũng cắt đứt ý niệm của hắn. Cuối cùng nàng cũng chỉ có thể làm những chuyện này vì hắn, sẽ làm cho hắn quên nàng.
Lưu Vũ Kiếm rút ra khỏi vỏ, phát ra ánh sáng màu xanh lam.
Lưu Vũ Kiếm —— kiếm của Vị Hi. Phù Vân linh chủ Thanh Dao đối với Cẩn Dật sẽ có áy náy, sẽ không đành lòng, sẽ có cố kỵ, nhưng Hi Di tiên tử Vị Hi không biết Cẩn Dật, không phải sao? Đã như vậy, hiện tại nàng chỉ có thể lấy thân phận Vị Hi để đối mặt với mọi chuyện.
"Đợi chút."
Đang lúc Cẩn Dật chuẩn bị rút kiếm ra, Nữ Anh tới. Thanh Dao nhìn thấy Nữ Anh rõ ràng có cảm giác nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cuối cùng nàng vẫn không muốn cùng hắn đối địch.
Nữ Anh đi tới, không nói hai lời đem kiếm của Thanh Dao đẩy trở về vỏ kiếm, nói với Cẩn Dật: "Thiên tôn biết rõ Thanh nhi mới vừa bị thương, nếu cứ hạ thủ như vậy có chút không công bằng, để cho Nữ Anh thay thế, như thế nào?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!