Khóe miệng Dao Cơ cong lên, nụ cười sáng rỡ: "Bớt sàm ngôn, bày binh khí đi."
"Dừng tay!" Cẩn Dật kịp thời chạy tới, quay đầu lại phân phó, "Để các nàng đi."
"Xin thứ cho chúng ta không thể phục mệnh, Thiên tôn không nên nhúng tay vào chuyện này."
"Nếu như ta nhúng tay?"
"Vậy thì đắc tội."
Từng chữ từng câu nói có khí phách, trong chớp mắt, từng tiếng binh khí va chạm nhau thay thế lời nói.
Thanh Dao chưa hoàn toàn khôi phục như cũ, thân thể rất yếu ớt. Dao Cơ vừa đỡ nàng, vừa cùng Cẩn Dật ra sức chống cự. Vậy mà Cửu Diệu Tinh quân rất nhanh đã bay tới, chặn đường bọn họ. Bọn họ cố hết sức dùng ít địch nhiều, hơn nữa Cẩn Dật trước đó đã bị thương, nhất thời cũng khó mà xông ra.
Ngay vào lúc này một đoàn mây mù chợt vọt tới, che tầm mắt mọi người. Cái đuôi lớn màu xanh của Ly Long đảo qua, đem Tăng Trường Thiên vương cùng La Hầu Tinh quân ném trên mặt đất, lại lưu loát cuốn Thanh Dao đặt lên người mình, hướng tận trong trời bay đi.
Chờ bọn hắn phản ứng kịp Thanh Dao và Ly Long đã sớm rời đi. Thậm chí bọn họ không biết là thứ gì cứu đã Thanh Dao, nhớ mang máng chỉ có một cái đuôi to màu xanh.
Cẩn Dật thở phào nhẹ nhõm, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống đất. Bất luận như thế nào, chỉ cần Thanh Dao bình an rời đi là hắn an tâm.
"Long? Chẳng lẽ là người Long cung ?" Hỏa Đức Tinh quân trong nhóm Cửu Diệu Tinh quân nói đầu tiên.
Đa Văn Thiên vương nói: "Bất kể là ai, trước đuổi theo!"
Lời còn chưa dứt, phía trước Nam Thiên môn nhấp nhoáng ánh sáng rực rỡ, mười bạch y nữ tử che mặt cầm bảo kiếm trong tay bước trên mây mà đến, bao vây Tứ đại Thiên vương và Cửu Diệu Tinh quân.
Kế Đô Tinh quân cả giận nói: "Chúng ta thừa lệnh Thiên đế lùng bắt yêu nữ, bất kể các ngươi là thần thánh phương nào, người quấy nhiễu đều phải xử trí theo Thiên Quy!"
Nhóm bạch y nữ tử ngậm miệng không nói lời nào, vẫn duy trì tư thế cầm kiếm như cũ, ý tứ địch không động ta không động. Nghiễm Mục Thiên vương mất đi kiên nhẫn, hắn vừa ra chiêu, nhóm bạch y nữ tử lập tức vây lại, đao quang kiếm ảnh xen kẽ lần lượt thay đổi.
Dao Cơ nghi ngờ nhìn những bạch y nữ tử này, như có điều suy nghĩ, bỗng nhiên lại bừng tỉnh hiểu ra. Nàng quay đầu nói với Cẩn Dật: "Phiền toái Thiên tôn giúp một tay kéo dài thời gian, ta đi trước xem Thanh nhi một chút."
"Xin chiếu cố tốt Thanh Dao."
Dao Cơ gật đầu, áo xanh như ẩn như hiện biến mất ở trong mây.
Ly Long chở Thanh Dao cùng Nữ Anh bay thật nhanh xuyên qua tầng mây, tiếng gió vù vù, thổi mạnh làm Thanh Dao không thể mở mắt.
"Muội muội ngoan, chúng ta lập tức đến Tê Phương thánh cảnh, muội chịu đựng một chút." Nữ Anh đỡ Thanh Dao, dùng khăn lụa lau đi vết máu ở khóe miệng của nàng.
Thanh Dao ho khan mấy tiếng, gật đầu một cái. Trí nhớ của nàng có chút mơ hồ, loáng thoáng chỉ nhớ rõ Ma Quân cho nàng xem qua mấy hình ảnh kia, về phần nàng làm thế nào đến Ngọc Khuyết Tiên cung, nàng hoàn toàn không biết.
Gió lạnh thổi đến trên người, cũng không thể so với lạnh lẽo trong lòng Thanh Dao. Vừa nhắm mắt, hình ảnh Minh Thiệu tự tiếu phi tiếu mà ánh mắt lại mang theo vài phần hài hước cũng ở trước mắt nàng sáng ngời.
Nếu như hắn ở đây, thật là tốt biết bao.
Nếu như hắn ở đây, nàng cũng sẽ không bị thương.
Nếu như hắn ở đây, hắn nhất định có thể bảo vệ nàng toàn thân trở lui.
Nếu như hắn ở đây...
Tốt đẹp hơn nữa cũng chỉ là tưởng tượng, từ đầu đến cuối không có từ "nếu như".
Thanh Dao thở dài rất nhẹ rất nhẹ, bị tiếng gió che dấu, nhưng vẫn không thoát khỏi tai Nữ Anh. Nữ Anh biết trong lòng Thanh Dao đang suy nghĩ gì, mà việc duy nhất nàng có thể làm là chiếu cố Thanh Dao thật tốt trước khi Minh Thiệu trở về, không để cho Thanh Dao lại bị bất cứ thương tổn gì, mặc dù nàng biết làm như vậy tương đương với việc công khai khiêu khích uy nghiêm của Thiên đế. Từ trước đến giờ đều ít giao du với bên ngoài, không quan tâm đến thế sự, nàng không ngờ cũng có một ngày như thế.
Nàng hiểu rất rõ, nàng chỉ không muốn kết cục của Thanh Dao cũng giống như mình thôi.
Mây mù dần dần tản đi, thanh âm sóng biển vỗ vào đá ngầm ào ào lọt vào tai, Thanh Dao rất quen thuộc. Nhìn xuống phía dưới, Bồng Lai tiên đảo tọa lạc ở trên Bích Hải trước sau như một vẫn xinh đẹp thần bí như vậy, mây khói sóng lớn mơ hồ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!