Hai chữ kia mới từ trong miệng Thanh Dao nói ra, bỗng dưng cả người nàng cứng ngắc, trong hoảng hốt một hình ảnh tuyệt mỹ xuất hiện trước mắt nàng dần dần rõ ràng.
Màu nước hồ u lam dập dờn sóng nước, bạch y nữ tử tùy ý dựa trên tảng đá lớn bên hồ. Gió thổi qua, hoa lê phía sau nàng rối rít bay xuống. Hoàng vũ điểu nhi ngậm lấy vũ mao bay qua đỉnh đầu của nàng, miệng buông lỏng, vũ mao vững vàng rơi trên tay cô gái. Cô gái nhẹ nhàng vung lên, ở trên mặt nước viết xuống hai chữ, sau đó lại nhẹ nhàng vung lên, nước hồ bắn ra.
Hoa lê trong gió phất phới rơi xuống nước, dồn dập hóa thành Hồ Điệp màu trắng, vây quanh Bạch y nữ tử bay múa.
"Đi đi, đi tìm hắn đi." Bạch y nữ tử nhoẻn miệng cười.
Thiên địa lại thay đổi.
Thanh Dao còn muốn nhìn rõ ràng một chút, ảo ảnh lại biến mất. Nàng kinh ngạc nhìn hai chữ bạch y nữ tử viết trên mặt hồ chính là"Tuyên Ly".
Cánh hoa lê hóa thành Hồ Điệp là từ nơi đó bay đi? Nơi đó là chỗ nào? Bạch y nữ tử là người nào?
Nghi vấn liên tiếp hiện lên trong đầu Thanh Dao.
"Tuyên Ly, Tuyên Ly..." Thanh Dao lặp đi lặp lại hai chữ này.
Sau đó nàng nhớ tới ngàn năm trước từng nghe qua một đoạn truyền thuyết. Tuyên Ly chính là tiền nhậm Chiến thần một vạn năm ngàn năm trước phạm phải tội nghịch thiên, bị ngũ lôi oanh đỉnh mà hôi phi yên diệt**.
**hồn tiêu phách tán, tan thành tro bụi
Về trận kinh biến vạn năm trước, Đích quan ghi lại lịch sử Thiên giới ở trong điển tịch: Thuỷ thần giới, Hi Di trì khô cạn. Chiến thần Tuyên Ly trộm Vô Tuyền, nghịch thiên cải mệnh, chôn vùi dưới vực sâu Thiên Ma, bội kiếm trấn ở Thiên vu. Hi Di Tiên thù đồng loã, bắt giam hạ phàm luân hồi.
Chỉ có điều trong điển tịch chưa từng nhắc tới Vô Tuyền ở Hi Di trì thật ra cũng không hoàn toàn khô khốc. Thiên đế từng ban cho Tây Hải Long thần một bình nước suối duy nhất để dệt thành Thiên Tiêu Lăng, truyền lưu hậu thế. Cũng chính vì vậy mà Thanh Dao mới có Thiên Tiêu Lăng.
Thanh Dao dần dần hiểu, bạch y nữ tử nàng trông thấy từ trong ảo giác, hẳn là Hi Di tiên tử ở Nam Minh trông chừng Vô Tuyền. Mà hồ nước sâu màu u lam, chính là Vô Tuyền đã sớm khô khốc.
Nàng cười khổ, thì ra cánh hoa này lại là xuyên qua năm tháng vạn năm mà đến, mà nàng trong lúc vô tình từ phía trên thấy được đoạn bí mật không người biết kia: Hi Di tiên tử yêu Chiến thần Tuyên Ly.
Mặc dù Thanh Dao tính tình trong trẻo lạnh lùng không hiểu tình yêu thế gian, nàng vẫn có thể thấy được, thời điểm Hi Di tiên tử ở trên mặt hồ viết xuống tên Tuyên Ly, trong mắt vẻ mặt rõ ràng chính là yêu!
Gió ngừng thổi, Thanh Dao vẫn đứng ở vách đá không nhúc nhích. Nàng từ trong tay áo lấy ra một khăn lụa thêu hoa, đem cánh hoa đặt trong khăn lụa gói kỹ, một lần nữa bỏ vào ống tay áo. Tới đây thật lâu, nàng thở dài một cái, ánh mắt bi thương.
"Thần ca ca, đảo mắt bảy trăm năm đã qua, huynh khoẻ không?" Thanh Dao quỳ gối trước Phong Ngâm thảo, lẩm bẩm nói, "Nếu huynh có thể nghe được lời Thanh nhi nói…, huynh liền đáp lại Thanh nhi đi, để cho Thanh nhi biết huynh ở nơi này."
Vừa dứt lời, một trận gió thổi qua, Phong Ngâm thảo đung đưa, làm như đang đáp lại lời của Thanh Dao.
Nụ cười tựa như điểm trên mặt Thanh Dao từ từ tan ra . Nàng giống như nghe Ngao Thần đang cười gọi tên của nàng: "Thanh nhi, Thanh nhi..."
Thanh âm này chân thật như vậy, Thanh Dao không khỏi hoài nghi, rốt cuộc là ảo giác của nàng hay là Ngao Thần thật đã sống lại.
"Thanh nhi, Thanh nhi..."
Nhiều tiếng gần trong gang tấc, nhưng đây không phải thanh âm của Ngao Thần, là Song Thành.
"Song Thành, ngươi chưa đi núi Côn Lôn?"
Song Thành nhìn qua thực vội, mặt mày đã sớm không thấy thần thái yên lặng như nước thường ngày: "Mau cùng ta đi Côn Lôn một chuyến đi, Tuyết Kiều nàng... Nàng..."
"Ngươi đừng vội, Tuyết Kiều nàng thế nào?"
"Chúng ta ở dưới chân núi Côn Lôn đụng phải Sương Linh tiên tử ở Thanh Yêu sơn, các nàng..."
Nghe được tên Sương Linh, Thanh Dao nhất thời đoán được đại khái chuyện gì: "Chớ nói, ta sẽ đi cùng ngươi."
Dứt lời, hai đạo thân ảnh trước sau rời đi vách đá.
Bích Cẩn Tiên thù trong trẻo lạnh lùng cô độc, ngàn năm chưa từng cười qua. Tuyết Kiều từng nói đùa, phàm trần có một đế vương vì nụ cười của phi tử không tiếc phóng hoả đùa giỡn chư hầu, phi tử kia thấy sau đó quả nhiên vui vẻ cười to, nhưng Bích Cẩn Tiên thù không phải phàm nhân, coi như đem Nam Thiên môn đốt cháy nàng cũng sẽ không cười, trừ phi ngày nào đó có ai một đuốc đốt Thanh Yêu sơn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!