Chương 22: Năm đó như giấc mộng tam sinh (2)

Truyền thuyết, uống nước Vong Xuyên có thể quên hết mọi thứ.

Nhìn dưới cầu Nại Hà, nước Vong Xuyên vẩn đục vô cùng, Vị Hi cười. Mấy vạn năm, nàng chưa từng rời Nam Minh nửa bước. Tại nơi được gọi là chân trời, nàng vẫn bảo vệ Vô Ưu Tuyền tinh khiết nhất thế gian giống như tính mạng của mình.

Ở trong mắt các thần tiên, nàng thiêng liêng thuần khiết giống như Vô Ưu Tuyền, không thể chịu được bất kỳ tỳ vết nào. Nhưng giờ phút này, nàng đứng ở bờ sông Vong Xuyên bẩn thỉu hôi thối nhất.

Lẽ nào đúng là thiên ý như thế ư, khiến cho nàng do dự giữa hai bên?

Âm phong Minh giới thổi tới làm bạch y nàng bay loạn, tư thế thiên nhân làm tất cả linh hồn Địa phủ cũng không nhịn được mà liếc mắt. Vong Xuyên sóng lớn nhấp nhô, vô số ánh mắt giằng co từ trong nước, gắt gao nhìn chăm chú vào nàng, giống như là đang kêu gọi nàng gia nhập vào đó.

Nàng thở dài một cái, yếu ớt, nhẹ đến nỗi dường như không nghe được.

"Hi Di tiên tử, người nên lên đường." Hai thiên tướng phụ trách áp tải nàng thúc giục.

Vị Hi quay đầu cười yếu ớt: "Có thể để cho Vị Hi trước... trước khi xóa đi trí nhớ được gặp hắn một lần, tâm nguyện Vị Hi đã hoàn thành, cám ơn hai vị ."

"Tiên tử không cần phải khách khí. Lấy tư chất thông minh của tiên tử, cho dù là bị giáng chức làm người phàm, cũng nhất định có thể trở lại thiên giới lần nữa, chúng ta cũng hi vọng tiên tử có thể sớm ngày trở lại."

"Thật sự?" Ánh mắt Vị Hi biến ảo khôn lường, bên trong mang theo nhớ nhung sâu đậm.

Có thể trở lại Thiên giới lần nữa hay không, đối với nàng mà nói căn bản không quan trọng nữa, nàng chỉ không muốn quên hắn, Tuyên Ly, Tuyên Ly... Namtử này rõ ràng tổn thương nàng sâu vô cùng, lại khiến nàng không thể không yêu. Riêng lần trừng phạt của Thiên đế đối với nàng, nàng không thể chấp nhận: tẩy đi tất cả trí nhớ về Thiên giới, giáng xuống phàm trần.

Nếu ngay cả trí nhớ nàng trân quý nhất cũng không lấy được, còn sống cũng đâu còn ý nghĩa gì!

Vị Hi ngưng mắt nhìn hoa bỉ ngạn đỏ rực đang nở bên bờ, trong bụi hoa kia đá Tam Sinh màu xanh lẳng lặng đứng nghiêm, nhìn hết thảy các linh hồn qua lại. Ánh mắt của nàng dừng trên đá Tam Sinh một lúc, lại quay đầu về phía Vong Xuyên.

Dường như không được báo trước, thân ảnh màu trắng nhỏ bé như Hồ Điệp giương cánh bay lên, nàng không chút do dự, quyết tuyệt nhảy vào Vong Xuyên, trong nháy mắt liền bị nước sông nuốt trọn.

Lũ ác linh bị giam cầm ngàn vạn năm thật lâu không ngửi được hơi thở tươi mới như vậy, hơn nữa còn là tiên khí mà Minh giới không có, bọn chúng tựa như ác quỷ đói vồ mồi mà lên, điên cuồng xé rách thân thể Vị Hi. Vị Hi cảm giác mình bị xé thành ngàn vạn mảnh vụn, mũi dùi đâm xuyên tâm thấu xương, đau đớn xâm nhập mỗi một tấc da thịt nàng, nàng gần như ngất đi.

"Tiên tử!"

"Hi Di tiên tử!"

Thanh âm lo lắng của Thiên tướng môn một lần lại một lần vang vọng bên tai Vị Hi, nàng không trả lời, vẫn duy trì mỉm cười ung dung bình tĩnh. Nàng không hối hận với quyết định của mình, coi như đời đời kiếp kiếp ở chỗ này bị đau khổ, cũng tốt hơn để cho nàng vĩnh viễn quên hắn. So với nỗi thống khổ phải quên hắn, kết quả như thế đâu thể tính là gì.

Thanh âm thỏa mãn của lũ ác linh tham lam, thanh âm nước sông gột rửa bụi bặm, thanh âm thiên tướng môn gọi tên nàng, tất cả đan xen nhau, hỗn độn, đã không còn phân rõ nữa, mùi hôi thối rữa nuốt trọn nàng, vĩnh viễn rơi vào bóng tối...

Mở mắt, bên cạnh là cánh hoa bỉ ngạn đỏ tươi như máu. Tiếng gầm gừ của lũ ác linh đã không còn, nhưng là loại bóng tối sợ hãi vẫn ở bên người nàng không thể xua tan. Vừa nghĩ tới mùi hôi thối rữa trong Vong Xuyên, nàng lại buồn nôn. Bởi vì một động tác này của nàng, chạm tới mỗi một tấc da thịt, đau đớn từ trong xương tràn ra ngoài.

"Vị Hi, muội tội gì phải làm khó mình như vậy!" Thanh âm yếu ớt từ bên cạnh nàng bay tới, kèm theo một tiếng thở dài.

Vị Hi quay đầu, một nữ tử khoác áo đen đang đứng cách nàng không tới một trượng, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, ánh mắt cũng là thê lương. Tóc đen dài tới mắt cá chân của nàng ta bị gió thổi bay, lướt nhẹ trên những cánh hoa bỉ ngạn, có vẻ lộng lẫy mà quỷ dị.

"Tỷ tỷ?" Thanh âm Vị Hi khàn khàn, "Vi Sương tỷ tỷ..."

Mạnh Bà ngồi xổm người xuống, yêu thương vuốt ve mái tóc dài của Vị Hi, "Tỷ muội hai người chúng ta, đã vạn năm không gặp. Chưa từng nghĩ đến gặp mặt lần này lại là dưới tình huống như thế."

Vị Hi không biết nên nói thế nào. Vi Sương nhất định rất thất vọng về nàng.

Nàng và Vi Sương là tỷ muội ruột, vạn năm trước Thiên đế lệnh cho hai nàng trông chừng Vô Ưu Tuyền cùng sông Vong Xuyên, Vi Sương thân là tỷ tỷ cam nguyện lựa chọn Minh giới âm u vì muốn đem cơ hội ở lại Thiên giới nhường cho nàng. Cho nên, nàng thành Hi Di tiên tử thuần khiết nhất Thiên giới, Vi Sương chỉ có thể là Mạnh Bà vĩnh viễn canh giữ bên cầu Nại Hà, sẽ không còn nhìn thấy ánh mặt trời.

Vi Sương hy sinh lớn như vậy, đổi lấy cũng là kết quả như thế. Đổi lại là ai cũng sẽ đau lòng.

Trong lòng Vị Hi rõ ràng, thời điểm thiên tướng đưa nàng chuyển thế, Vi Sương không ra gặp nàng, là sợ nàng khó chịu.

"Tỷ tỷ, là tỷ đã cứu muội?" Vị Hi rũ mắt nhìn xuống, "Tại sao phải cứu muội?"

"Tại sao cứu muội? Hừ, nếu như muội không phải là muội muội ta, ta mới lười quản muội! Muội chỉ vì một nam nhân lại đi tìm cái chết? Sớm biết như vậy ngay từ đầu ta đã không để muội ở trên Thiên giới!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!