Chương 20: Thu âm bất tán sương phi vãn (3)

"La Ca, giúp ta giết cô ta!"

"Được." La Ca cực kỳ hưng phấn, chiêu kiếm bén nhọn, nhiều chiêu tàn nhẫn muốn đẩy Thanh Dao vào chỗ chết.

Linh lực Thanh Dao cũng không yếu, tương đương với La Ca, hai người dây dưa thật lâu vẫn chưa phân thắng bại. Mà Minh Thiệu dường như dần dần không địch lại Phá Thiên, dưới sự ép sát hắn liên tiếp lui về phía sau mấy bước. Trong lòng Thanh Dao gấp gáp, vốn là lần này Minh Thiệu có chút khác thường, nàng tụ hợp linh lực đánh văng La Ca, tiến lên giúp Minh Thiệu chặn lại một đòn tấn công của Phá Thiên.

"Ha ha ha, Minh Thiệu Tướng quân, ngươi có thương tích trong người, bây giờ căn bản không phải đối thủ của ta!" Phá Thiên cười, một chưởng đánh vào vai phải Thanh Dao.

"Thanh nhi!" Minh Thiệu vội vàng đem Thanh Dao hộ ở phía sau, Trấn Thiên Kiếm để ngang trước ngực, mặt không chút thay đổi.

Thanh Dao thấy kỳ quái, Minh Thiệu nhìn qua rất tốt, tại sao Phá Thiên nói hắn có thương tích? Khó trách hắn đánh không lại Phá Thiên.

"Đây là chuyện giữa ta với ngươi, tại sao phải kéo nàng vào?" Minh Thiệu lạnh lùng hỏi.

"Đó là trước kia, hiện tại đã không phải là chuyện giữa ta với ngươi." Phá Thiên chỉ chỉ Thanh Dao, khóe miệng cong lên, "Nàng ta phải chết! Chẳng lẽ Tướng quân không muốn nàng ta chết sao? Đã nhiều năm như vậy, một chút áy náy ngươi cũng không có? Ha ha, thật ra thì trong lòng ngươi cũng nghĩ giống ta a."

"Đừng đánh đồng ta với ngươi, ta không quan tâm."

"Ngươi đang nói láo! Nếu như ngươi đối với nàng ấy còn có một chút áy náy thì giao Phù Vân linh chủ cho ta, Phù Vân chết, nàng ấy mới có thể sống lại, đây là biện pháp duy nhất."

Minh Thiệu theo bản năng nắm chặt tay Thanh Dao, hắn khinh thường cười cười: "Chuyện của ngươi ta không xen vào, ngươi muốn cho người nào sống lại ta cũng không xen vào. Nhưng nàng là nữ nhân của ta, muốn động đến nàng, ngươi còn chưa đủ tư cách."

"Hừ, bây giờ ngay cả bản thân ngươi cũng khó bảo toàn, còn có năng lực bảo hộ nàng chu toàn sao?"

"Phải không? Vậy Ma Quân thử xem ta có bản lĩnh này hay không."

Thanh Dao vẫn vì câu "Nữ nhân của ta" mà mặt đỏ tới mang tai, nàng tận lực điều chỉnh tốt tâm tình, ngẩng đầu nhìn Phá Thiên. Ngoài dự liệu của nàng, Phá Thiên cũng không lập tức động thủ, hắn cẩn thận nhìn chằm chằm nàng, trong đôi mắt giống như là có ngọn lửa đang thiêu đốt, "Kiếp này ngươi vẫn xinh đẹp như vậy, để cho ngươi chết thật đúng là đáng tiếc, đừng trách ta."

Thanh Dao căn bản không biết rõ chuyện gì đang xảy ra, Phá Thiên và Minh Thiệu lại hiểu cực kỳ rõ ràng, duy chỉ có nàng đứng ngoài không hiểu chân tướng sự tình. Nàng thản nhiên hỏi: "Tại sao muốn giết ta?"

"Ngươi không cần biết."

Lập tức có người giành câu hỏi: "Vậy ta thì sao, ta có nên biết không?"

Thanh Dao quay đầu lại: "Cẩn Dật Thiên tôn? Phong Thần?"

"Đại ca, bọn họ..." La Ca chạy đến bên cạnh Phá Thiên, lặng lẽ kéo vạt áo của hắn.

Cẩn Dật hoa phục kim quan, khí độ phi phàm, gió thổi làm áo bào tung bay, rất có khí chất vương giả. Hai tay Trọng Minh khoanh trước ngực, khóe miệng vẫn treo nụ cười không kềm chế được, một bộ dạng xem kịch vui.

Trọng Minh hướng về phía La Ca chớp mắt, cười trêu nói: "La Ca công chúa, hai ngày không thấy, nhớ ta không?"

"Ngươi ——" La Ca căm tức nhìn Trọng Minh một cái, quay đầu lại nhìn về phía Phá Thiên, "Ca, làm sao bây giờ?"

Phá Thiên không thay đổi nụ cười tà mị, đi về phía trước một bước, trong mắt của hắn chỉ có Thanh Dao: " Tính mạng xinh đẹp như vậy, hôm nay không thể lấy đi thật là đáng tiếc. Nhưng mạng của ngươi trước sau gì cũng là của ta, từ từ đi."

Bóng đen thoáng một cái, mang theo La Ca cùng nhau biến mất trước mắt mọi người.

Thanh Dao thở phào nhẹ nhõm, không phải nàng không thừa nhận, nàng sợ Phá Thiên, vô cùng sợ. Đối mặt với ánh mắt đó, nàng có cảm giác muốn chạy càng xa càng tốt. Nhưng ánh mắt như thế, cũng khiến nàng quen thuộc, nàng không nhớ rõ đã từng thấy ở đâu.

"Thanh Dao, ta đến Vu Sơn tìm nàng, các nàng nói nàng không có ở đây." Cẩn Dật không che dấu được hưng phấn.

Thanh Dao cười giống như bạch liên nở rộ dưới ánh mặt trời, xinh đẹp mỹ lệ, "Ta biết."

"Ma Quân tại sao muốn giết nàng, nàng không sao chứ?"

"Không sao, ngài đã tới, ta rất vui."

"Thanh Dao..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!