ộc Châu quả không hổ danh là "thành phố mưa", cùng với câu nói "trời không nắng được quá 3 ngày".
Đường Tô đến đây đã 3 ngày, cơn mưa rả rích chưa từng dừng lại, như thể muốn rửa sạch cả thế giới, gột bỏ mọi dơ bẩn và tội lỗi, trả lại sự tinh khiết.
Sau cơn mưa nhất định sẽ có nắng, cuộc đời cũng như vậy.
Đường Tô bước đi trên con đường vẫn còn ẩm ướt, ánh nắng rực rỡ chiếu rọi cả con phố, cô gập ô lại, bước vào tiệm bánh bên đường, mua một túi bánh su kem.
Có người sinh ra đã yêu thích vị ngọt, cũng có người từ nhỏ đã lớn lên trong hũ mật nhưng chẳng hiểu thế nào là hạnh phúc.
Rời khỏi tiệm bánh, cô tiếp tục đi, con phố này khá cũ, nhà cửa cũng thấp, đây là một thị trấn nhỏ.
Đi thêm mấy bước chân là có thể nhìn thấy một cửa hàng bán cá, người dân Lộc Châu thích ăn cá, điều này ai cũng biết.
Lên xe bus, Đường Tô bật điện thoại, chiếc điện thoại đã bị tắt nguồn cả tuần, vừa mở lên liền có hàng chục tin nhắn hiện lên. Có tin của Lục Miên, có của trợ lý, nhưng nhiều nhất vẫn là từ quản lý của cô: "Rốt cuộc cô đã đi đâu! Cô định làm tôi tức chết đúng không! Bây giờ lại chơi trò mất tích! Cô còn muốn làm việc trong giới nữa hay không!"
"Lúc trước thì nói muốn xin nghỉ, tôi không đồng ý. Không đồng ý thì cô liền chạy à! Cô có bản lĩnh chạy rồi thì đừng bao giờ quay lại nữa!"
Đường Tô nhắn lại một tin cho quản lý: "Xin lỗi, bây giờ tôi thực sự không thể quay lại."
Gửi tin nhắn xong, cô theo phản xạ định tắt máy, nhưng ngay lúc đó, một tin nhắn khác xuất hiện, đến từ người mà cô sợ nhất. Tin nhắn ngắn gọn, chỉ một câu: "Anh đã bán nhà rồi."
Đầu ngón tay của Đường Tô như bị điện giật, đau nhói.
Lúc lâu sau, cuối cùng cô cũng nhắn lại một chữ: "Được."
Tin nhắn vừa gửi đi, màn hình tối đen lại, không sáng lên nữa.
Đoạn Trạch là một người đàn ông trưởng thành, thời gian ở bên anh không giống như những tháng ngày thanh xuân cuồng nhiệt với Hạ Kiêu Dương. Nhưng anh mang trong mình một sức mạnh, khiến cô cảm thấy yên lòng, chỉ bởi anh lớn hơn cô rất nhiều, như thể anh có thể cưng chiều cô vô điều kiện, như chiều chuộng con gái nhỏ trong nhà. Ngay cả khi đến câu chia tay, chỉ cần cô nói ra, anh liền đồng ý, không níu kéo, không ồn ào, thậm chí chẳng hề trách móc. Anh yêu chị đến đau lòng:((((
Thế nhưng trong lòng cô lại cảm thấy như có một khoảng trống rất lớn.
Viện điều dưỡng có môi trường yên tĩnh, nằm dưới chân núi Lộc, quanh năm không ô nhiễm, không khí trong lành dễ chịu.
Đường Tô đi băng qua hành lang sáng sủa, trên đường có vài bệnh nhân mặc đồ bệnh viện màu xanh lam, được y tá dìu dắt, bước đi chậm chạp, run rẩy lướt qua cô. Từ xa, cô đã nghe thấy tiếng hét đau đớn vọng ra từ cuối hành lang, như xé toạc trái tim cô.
Cô tăng tốc chạy đến phòng bệnh của Hạ Kiêu Dương, bốn bức tường trong phòng đều được bọc lớp xốp mềm, trên chiếc giường bệnh chính giữa, vài bác sĩ và y tá đeo khẩu trang, mặc áo blouse trắng đang cố hết sức giữ chặt anh ta, muốn buộc tay chân anh ta vào dây da ở bốn góc giường.
Hạ Kiêu Dương là một người đàn ông cao hơn 1m9, không phải ai cũng có thể dễ dàng chế ngự được anh ta, dù cơ thể anh ta đã gầy đi rất nhiều, nhưng sức mạnh từng rèn luyện trước đây vẫn còn, có mấy bác sĩ bị anh ta làm cho bị thương, đôi mắt anh ta trợn trừng, đầy tia máu, nước mũi chảy dài, như một con dã thú phát điên.
"Cầu xin các người! Cho tôi ăn một chút đi!"
"Tôi thực sự không chịu nổi nữa, tôi sẽ chết mất!"
"Con mẹ các người! Cút hết! Tất cả cút hết cho ông!"
Anh ta như một Tu La bò ra từ địa ngục, ba phần giống người, bảy phần giống quỷ, chẳng còn dáng vẻ hiên ngang tỏa nắng năm nào.
Đường Tô đau lòng không thôi, y tá giữ cô lại ngoài cửa: "Hiện tại bệnh nhân không tỉnh táo, nếu vào trong có thể bị tổn thương. Xin cô đợi một lát, qua cơn này sẽ ổn hơn."
Đường Tô làm sao chờ nổi, nhìn thấy bộ dạng đau đớn của anh ta vào lúc này, cô khổ sở vô cùng. Hạ Kiêu Dương rất sợ đau, trước đây, chỉ cảm cúm sốt thôi mà khi vào phòng y tế của trường tiêm một mũi, anh ta cũng ôm lấy cô kêu la ầm trời, khiến các y tá phải phì cười không ngừng. Vậy mà bây giờ bị ép cai nghiện, anh ta đau đớn đến thế này, những tiếng hét thảm thiết cứ lặp đi lặp lại, hành hạ trái tim cô.
Đường Tô vẫn chạy vào, đến bên giường Hạ Kiêu Dương, ôm chặt ấy anh ta: "Em ôm anh rồi, sẽ không đau nữa đâu."
Trước đây cô cũng dỗ dành anh ta như vậy.
"Ngoan nào, đừng làm loạn, có em ôm anh rồi, sẽ không đau nữa. Đừng nhìn, chỉ như bị muỗi đốt một cái thôi."
Quả nhiên, Hạ Kiêu Dương vùi đầu vào ngực cô, ra sức dụi đầu, đúng là không đau nữa, ngay cả khi y tá đã cất kim tiêm đi, anh ta vẫn không chịu rời đầu khỏi ngực cô. Giữa mùa hè oi ả, tiếng ve kêu rả rích, khuôn mặt của chàng trai cùng cô gái ửng đỏ, căn nhà nghỉ ở con ngõ nhỏ yên tĩnh, họ thuê một phòng, trải qua lần đầu vụng về khó nói, họ cứ quấn lấy nhau mãi đến khi trời tối mà vẫn thất bại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!