Chương 9: Tôi Xin Anh

Nói trắng ra thì anh rất thù Uông Binh Thành, hoàn toàn không đặt hắn ta trong mắt, xưng hô "chú

- cháu" đã là sự tôn trọng còn sót lại mà anh dành cho hắn.

Bây giờ cô bị hắn ép hôn, muốn cầu xin sự giúp đỡ từ anh, Hạc Đệ cảm thấy gọi cô bằng "thím" là một điều gì đó rất thừa thải và khoa trương.

Anh không đáp lời Triệu Tường mà lạnh lùng nhìn cô:

- Mau ra khỏi đây đi.

Nãy giờ kể chuyện qua lại, nói tới nói lui để rồi anh vẫn không quên đuổi cô đi.

Triệu Tường thấy anh trai quá vô tâm, không nhịn được liền cất lời:

- Anh đuổi thím nhỏ đi như vậy không phải nhẫn tâm lắm sao?

Nghe lời chỉ trích của em trai, anh nghiêm giọng:

- Vậy em muốn anh nuôi cô ta à?

Ngẫm lại lời của anh trai, Triệu Tường thừa nhận Hạc Đệ nói không sai.

Dù Y Thoa bị ép hôn, nhưng trên thực tế cô vẫn là vợ trên danh nghĩa của Uông Binh Thành.

Đây vốn dĩ là chuyện riêng của gia đình chú ruột, bây giờ Hạc Đệ xen vào thì có khác nào lo chuyện bao đồng.

Hơn nữa, Uông Binh Thành cũng đang ráo riết cho người bắt cô về, nếu anh kiên quyết giữa cô lại đồng nghĩa với việc đối đầu gay gắt với hắn ta.

Trong khi ngay từ đầu anh chỉ muốn chọc tức chú ruột, khiến hắn phát điên lên vì không đạt được ý định chứ cũng nào muốn bị tổn thất nặng nề.

Dù hai bên chỉ mới đánh đấm với nhau vào tối qua mà người của anh cũng đã bị thương, nếu tiếp tục e rằng sẽ để lại hậu quả nghiêm trọng.

- Chuyện này...

Triệu Tường ngập ngừng vì khó bề đưa ra hướng giải quyết, anh ấy nhìn cô.

Cô liên tục lắc đầu, lúc này không kiềm nén thêm được mà rơi lệ.

Y Thoa dùng ánh mắt thảm thương để mong anh suy nghĩ lại.

- Không được đâu, hắn ta không phải là chồng tôi.

Nếu phải trở về bên cạnh hắn, tôi thà chết!

Hạc Đệ như tảng băng trôi giữa mặt hồ lạnh lẽo, anh xem cô như một sự rắc rối và muốn mau chóng thoát khỏi:

- Vậy thì cô chết đi.

Chẳng những Y Thoa mở to mắt bàng hoàng mà cả Triệu Tường cũng không đỡ nổi sự phũ phàng cực độ của anh trai.

Hạc Đệ lạnh lùng tựa cơn gió, dứt khoát đứng dậy chẳng thèm ngó qua biểu cảm bi thương của cô.

Tim cô nhói lên vì hụt hẫng khi nghĩ rằng cuộc đời của mình đã thật sự rơi vào ngõ cụt tăm tối.

Triệu Tường vội đuổi theo anh trai rồi cất lời:

- Anh nói như vậy với thím nhỏ không thấy quá đáng lắm à?

Hạc Đệ không quay người lại, thái độ của anh vẫn phũ phàng vô cảm mà cương quyết đáp:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!