Cho dù Nguyệt Linh sống lại một đời thì vẫn còn rất nhiều chuyện không có cách nào thay đổi, ví dụ như Lục Tu Lương tàn nhẫn, hắn vô tình, còn có thái độ coi thường tất cả.
Nếu là kiếp trước thì nàng có thể còn không biết làm sao.
Nhưng bây giờ nàng đã tìm ra giải pháp.
Nguyệt Linh quay đầu lại, dưới ánh mắt kinh ngạc của hắn, nàng nhẹ nhàng ấn một nụ hôn lên gò má nam nhân.
Giữ chặt bàn tay phải của hắn, nàng xoa nhẹ vào lòng bàn tay ấy, vết sẹo phía trên còn có thể thấy rõ ràng. Tay nàng tinh tế sờ nhẹ vào vết thương kia, dưới sự lồi lõm làm cho Nguyệt Linh có thể cảm nhận được đau đớn thấm vào tim.
Phó Nguyệt Linh lại dán hai má vào lòng bàn tay hắn, nhẹ giọng hỏi: "Đau không? Lúc ấy… Rất đau có phải không?"
Động tác của nàng nhẹ nhàng, sợ làm hắn đau, nhưng nàng lại không biết động tác như vậy đối với Lục Tu Lương mà nói không thể nghi ngờ là một loại khiêu khích, trêu chọc. Hắn không cảm nhận được đau đớn mà chỉ cảm thấy nội tâm ngứa ngáy khó nhịn.
Đảo khách thành chủ, hắn nâng mặt nàng lên, ngón tay nhẹ nhàng nhéo cằm, ánh mắt cảnh cáo nàng không nên chọc giận hắn nhưng nàng lại phớt lờ, còn kéo ống tay áo hắn lên, tìm được vết thương cũ mười năm trước kia.
Mười năm trôi qua, vết sẹo đó vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng, không theo năm tháng trôi qua mà tiêu trừ.
Nàng chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy vết thương này, hôm nay thấy, trong lòng cũng cảm thấy bàng hoàng vô cùng.
Lục Tu Lương thấy vẻ mặt nàng khổ sở, nào còn bận tâm chuyện kia nữa, hắn vội vàng ôm người vào trong ngực nhẹ giọng trấn an, lời an ủi nói qua nói lại mấy lần, sắc mặt nàng mới hòa hoãn.
Nam nhân thở phào nhẹ nhõm, hắn thầm nghĩ về sau vẫn phải bảo vệ mình.
"Nàng có nhớ những gì đã xảy ra vào thời điểm đó không?"
Phó Nguyệt Linh lắc đầu, nàng không nhớ rõ. Nhưng sau khi nàng biết chuyện năm đó thì có chút mang máng, gợi lên hồi ức mơ hồ từ lâu của nàng, thậm chí ngẫu nhiên còn mơ thấy thiếu niên ấy.
Ánh mắt hung dữ, u ám đến mức làm cho người ta không dám tới gần, toàn thân tản ra lệ khí, tựa như một con sói tùy thời đều có thể nhào tới cắn người đến da thịt bong tróc.
Nàng đứng nhìn, nhịn không được muốn đi lên ôm hắn.
Có một lần nàng mơ thấy thiếu niên kéo thân thể chật vật, lặng lẽ đi theo phía sau nàng, chỉ khi nào nhìn thấy nụ cười của nàng thì sắc mặt mới có thể hòa hoãn. Nàng mơ thấy mình cười cười chạy tới, nắm lấy bàn tay dơ bẩn đầy bùn đất của hắn, cầu xin hắn mua kẹo cho nàng ăn.
"Lúc đó, đến tột cùng vì sao huynh lại để ta ở trong lòng?"
Nàng không tin lúc đó Lục Tu Lương đã có tình cảm yêu đương với nàng, dù sao khi đó nàng còn là một hài tử.
"Nàng đối xử tốt với ta."
Nguyệt Linh mở to hai mắt, chỉ vì như vậy thôi sao?
Lục Tu Lương cười cười, hắn nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, nhẹ giọng nói: "Lúc đó nàng là người duy nhất đối xử tốt với ta, nàng thuần túy, sạch sẽ."
Trong mắt Nguyệt Linh tràn đầy đau lòng, nàng ôm lấy hắn.
Sau đó hắn đến Hoắc gia, Hoắc lão tướng quân nhìn trúng năng lực của hắn, một lòng bồi dưỡng, tuy rằng đối đãi với hắn cũng cực kỳ tốt, nhưng chung quy đều kém sự thuần túy của nàng.
"Người tốt như vậy, ta muốn trộm nàng về rồi giấu đi, không ai có thể cướp của ta."
Từ nay về sau chỉ có một mình nàng, nàng chỉ có thể cười với hắn, trong lòng cũng chỉ muốn hắn mà thôi.
Nguyệt Linh không nói gì, hắn kề sát vào tai nàng, thanh âm mang theo mê hoặc: "Sợ sao?"
"Không sợ."
Lục Tu Lương không nói gì, hắn chỉ cúi đầu nở nụ cười, con ngươi đen nhánh rạng rỡ trong bóng đêm.
Hắn biết, nàng là một cô nương lớn mật, hôn kỳ đã được định ra, cho dù nàng muốn chạy trốn thì hắn cũng sẽ không cho nàng cơ hội này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!