Chương 34: (Vô Đề)

Răng rắc một tiếng vô cùng thanh thúy, Nguyệt Linh nghe cánh nàng ta kêu như vậy thì nhếch miệng.

Sau khi Bạch Tuyết Như cùng cô mẫu của nàng ta rời đi, Thuý Nhi run rẩy quỳ gối tại chỗ, thân thể bởi vì e sợ mà mãnh liệt run rẩy, giống như cái rây vậy.

Thẩm thị đau đầu nên được Liễu ma ma nâng trở về phòng, Phó Dật Lãng cùng Phó Sùng trở về thư phòng thương thảo suốt đêm, nơi này cũng chỉ còn lại Nguyệt Linh.

Nàng xoa xoa thái dương đau đớn, "Ngươi có chuyện gì muốn nói với ta."

Thuý Nhi dập đầu nói: "Tứ tiểu thư, hôm nay nô tỳ vạch trần Bạch cô nương vì muốn đổi lấy một cuộc sống tự do. Nếu người đồng ý thả nô tỳ ra khỏi phủ, nô tỳ cam đoan sẽ ngậm miệng không nói về việc trong phủ! Nô tỳ biết mình mà ở lại chỗ này cũng sẽ làm cho người sinh ra cảm giác chán ghét. Dù sao nô tỳ đã từng giúp Bạch cô nương hại người, nhưng đó đều không phải là điều mà nô tỳ mong muốn! Nô tỳ thấp cổ bé họng, thật sự là không thể không kéo dài hơi tàn mà sống.

Nếu cô nương khoan dung, vậy cả đời này nhất định nô tỳ sẽ nhớ kỹ ân đức của cô nương! Luôn luôn ghi nhớ trong lòng, không dám quên!"

Nguyệt Linh đã trải qua những việc như này thì vô cùng mệt mỏi, nếu nàng ấy đã có tâm rời đi, vậy liền đi đi. Không phải là nàng nhân từ, chỉ là thật sự lúc này nàng không còn năng lượng để xử lý chuyện của Thuý Nhi nữa.

Không khỏi nghĩ đến, nếu như lúc này hắn đang ở đây thì tốt cỡ nào, tất cả những chuyện này nhất định hắn có thể xử lý thỏa đáng.

Bao đời qua ở Phó gia chưa bao giờ xảy ra loại chuyện dơ bẩn này, cũng chưa bao giờ giết chết một hạ nhân, huống chi Thuý Nhi bẩm báo có công, nàng thật sự không muốn thấy máu.

Nhưng mà người phản chủ, nàng cũng không dám giữ lại bên người.

Sáng sớm hôm sau, Thuý Nhi xách bọc vải đứng ở góc cửa nhìn Đông nhìn Tây, đợi rất lâu.

Nàng nhỏ giọng lẩm bẩm: "Tại sao vẫn chưa đến, mỗi ngày đều là canh giờ này…"

Vừa dứt lời, góc ngõ nhỏ có một bóng người đi vào, nàng nhìn thấy rõ thì vui mừng, vội vàng chạy tới.

Người bán hàng rong thấy nàng rạng rỡ, cũng cười nói: "Nhìn khí sắc hôm nay của ngươi, là có chuyện tốt sao?"

Thuý Nhi vội vàng gật đầu, "Hôm qua ta làm theo lời ngươi nói, quả nhiên bọn họ đã thả ta đi!"

Nam nhân mang gánh hàng liếc nhìn hành lý trên vai nàng, cười đắc ý, "Ta cũng chỉ đoán thôi."

"Không nói chuyện này nữa, ta muốn cảm ơn ngươi … Chỉ là…"

Người bán hàng rong thấy vẻ mặt nhăn nhó của nàng thì cũng nhíu mày.

Thuý Nhi đỏ mặt, "Từ nhỏ ta đã làm việc trong phủ này, hiện tại cũng không biết nên đi đâu, không biết ngươi còn thiếu người làm thuê hay không? Ta có thể giúp ngươi làm việc."

Dứt lời còn cố ý ưỡn ngực, vén tóc ra sau tai.

Ánh mắt của nam nhân đánh giá nàng từ trên xuống dưới xong hắn cười khẽ một tiếng, ý vị thâm trường nói: "Được, vừa đúng lúc ta thiếu người xử lý việc nhà, mẹ ta tuổi đã lớn, mắt không dùng được, ngươi đi giúp bà ấy đi."

Hai người nói nói cười cười rồi đi khỏi ngõ nhỏ, Thôi ma ma âm thầm nhìn theo, xong xuôi trở về thành thật bẩm báo với Nguyệt Linh.

Nguyệt Linh nghe xong thầm nghĩ một tiếng khó trách, thì ra là có người cho nàng chủ ý.

Trái nghĩ phải nghĩ, vẫn có chút không yên lòng về Bạch Tuyết Như, nàng gọi Lưu Nguyệt, "Ngươi lan truyền tin tức Bạch cô nương rời khỏi Phó phủ ra ngoài, chỉ nói nhà nàng đến tìm thân nhân là được, không cần nhắc tới chuyện khác."

Sau này cho dù có tin tức của nàng ta thì cũng không liên quan đến Phó gia.

Ban đêm, một nam tử áo đen vác theo một bao tải bước chân nhanh chóng đi tới bên bờ sông hộ thành. Hắn nhẹ nhàng ném bao tải vào nước.

Dưới ánh trăng, bên trong bao tải lộ ra một cái miệng, nữ tử bên trong đã hoàn toàn thay đổi, vết thương trên mặt thật đáng sợ, da thịt cũng chằng chịt thương tích. Máu nhuộm nước sông, nhanh chóng tiêu tán.

Lại qua năm ngày, bệnh phong hàn của Nguyệt Linh đã tốt hơn rất nhiều.

Mấy ngày nay, mỗi đêm nàng đều ngủ rất sớm cho nên tất nhiên không biết mỗi đêm nam nhân kia đều canh giữ trên nóc nhà nàng một canh giờ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!