Chương 18: (Vô Đề)

Ngày hôm sau, chính là ngày Phó Sùng và Phó Dật Lãng nghỉ ngơi.

Đại ca đang ở tiền viện cùng Lý Dung ngắm hoa, đột nhiên gã sai vặt trong phòng vội vàng chạy tới, mùa không nóng nhưng lại làm hắn sững sờ toát mồ hôi hột.

Phó Dật Lãng cau mày trách cứ nói: "Hoảng hốt như vậy, xảy ra chuyện gì?"

"Công tử, có khách đến."

Gã sai vặt dùng ống tay áo lau mồ hôi trên trán, hồi tưởng lại cảnh tượng vừa rồi, trong lòng còn sợ hãi. Vị kia có khí tức mạnh mẽ đè ép hắn không thở nổi, hắn chưa từng thấy qua người như vậy, cũng không biết là nhân vật gì.

"Ai đến đây?"

Phó Sùng chỉnh đốn y bào, đi ra.

"Lão gia, ngoài cửa có một vị công tử, họ Lục."

Họ Lục?

Phó Sùng trầm ngâm một lát, cất giọng nói: "Mời người vào."

Phó Dật Lãng và Lý Dung bốn mắt đối diện nhau, hắn nhìn thấy đôi mắt trong suốt của ái thê tràn đầy khó hiểu, ý vị thâm trường nói: "Con mồi của tứ muội chúng ta đã tới."

"Phó bá phụ."

Nam tử trong sảnh khí vũ hiên ngang, một thân trường bào huyền sắc, bên hông đeo đai ngọc, giờ phút này lẳng lặng đứng ở đó, trong mắt thâm trầm cùng thong dong làm nổi bật khí chất trầm tĩnh nội liễm quanh người hắn.

Phó Dật Lãng nhíu mày, hắn ngồi ở một bên hứng thú nhìn, Lục tướng quân hôm nay hành lễ của vãn bối, xưng hô với phụ thân hắn cũng có chút ý tứ.

Phó Sùng lộ ra cảm khái, đáy mắt hàm chứa ý cười tán thưởng nói: "Nhiều năm không gặp, công tử thật sự khiến người ta nhìn với cặp mắt khác xưa, lão phu cảm thấy vô cùng vui mừng, mau ngồi."

Lục Tu Lương đi tới một bên ngồi xuống, vừa ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt đối diện đánh giá của nam tử, hắn khẽ gật đầu.

Tỳ nữ bưng trà lên, là Bích Loa Xuân thượng hạng, màu sắc màu xanh biếc, vô cùng mê người.

"Nếu không có bá phụ năm đó giới thiệu, Tu Lương cũng sẽ không có hôm nay."

Phó Sùng lại không lấy làm như vậy, "Ngươi vốn không phải vật trong ao, không cần tự coi thường mình, mặc dù không có ta thì ngươi cũng có thể nổi bật."

"Người quá khen ngợi."

Phó Dật Lãng nhìn một già một trẻ ngươi tới ta nịnh hót lẫn nhau, gọi gã sai vặt, thấp giọng phân phó: "Đi gọi phu nhân cùng cô nương."

"Chữ của cô nương ngày càng tốt hơn!"

Lưu Nguyệt đứng ở bên cạnh bàn, đối với chữ Nguyệt Linh tán thưởng không thôi.

A Niệm không nhịn được trợn trắng mắt: "Ngươi thật là biết nịnh, ngươi hiểu không?"

"Nô tỳ hiểu, đi theo bên cạnh cô nương lâu như vậy, nô tỳ cũng có mắt nhìn."

Lưu Nguyệt giúp Phó Nguyệt Linh mài mực, lè lưỡi với A Niệm.

Hành vân lưu thủy, nét bút bay như khói.

Chữ này không giống chữ nữ nhi khuê các bình thường có thể viết ra, thiếu đi chút tú nhã nhu nhược, lại có thêm phần sắc bén cùng khí thế bàng bạc.

Chỉ có một chút không đủ, chính là lực đạo không đủ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!