Trong đội ngũ chậm rãi di chuyển trên đường, Hoắc Minh Uyên cười xấu xa trêu chọc bằng hữu: "Ngươi không nói ta cũng biết đêm qua ngươi đi đâu."
Lục Tu Lương không để ý người bên cạnh lải nhải, mặt không chút thay đổi nhìn dân chúng nhiệt tình bốn phía, trong lòng không hề gợn sóng.
"Người trong lòng ngươi thế nào? Chắc chắn đẹp hơn khi còn nhỏ, phải không?"
"…"
Hoắc Minh Uyên lắc đầu lắc đầu, "Mấy ngày trước cố ý gửi thư cho đệ đệ ta, để hắn tối hôm qua canh giữ ở cửa thành, không ngờ thật sự có kinh hỉ, khẳng định ngươi phải đặc biệt cảm tạ ta."
"…"
Thấy bằng hữu không trả lời, Minh Uyên cũng không từ bỏ ý định nói: "Rốt cuộc là cô nương nào, ngươi cứ nói cho ta đi! Dù sao sớm muộn gì ngươi cũng phải nói!"
"Ta không biết ngươi lại tò mò chuyện bát quái như vậy, giống như một nữ nhân."
Hoắc Minh Uyên nghẹn họng, hắn nghiêng mắt trừng lớn. Cuộc sống trong quân quá mức khổ sở, thật vất vả mới biết được bí mật của tiểu tử này, đương nhiên phải lấy đó làm niềm vui để đùa giỡn một phen.
Bốn huynh muội của hắn, ngoại trừ lão tam thì đều có tình cảm cực kỳ phức tạp đối với Lục Tu Lương.
Tiểu tử này lúc mới đến Hoắc gia một thân đầy vết thương, Hoắc Minh Uyên cùng đệ đệ Hoắc Minh Húc thương hại cậu cô đơn không nơi nương tựa nên vẫn rất chiếu cố cậu, nhưng lâu ngày cũng không thể cảm hoá được trái tim lạnh như băng của người này, trong lòng khó tránh khỏi buồn bực.
Hơn nữa Lục Tu Lương quá ưu tú, võ nghệ nhanh chóng vượt qua hai huynh đệ bọn họ, phụ thân cũng đặc biệt thích hắn, bọn họ bởi vì ghen tị nên không ít lần làm khó dễ hắn.
Sau đó Lục Tu Lương cùng hắn ra tiền tuyến, hai người nâng đỡ lẫn nhau ở thời khắc sinh tử, hắn dần hiểu rõ tính cách của Lục Tu Lương, cũng yên lòng. Hắn thật sự đau lòng cho tiểu tử này, cũng là thật lòng hy vọng hắn có thể có một gia đình, một cô nương yêu hắn.
Lục Tu Lương đợi lâu không đợi người bên cạnh đáp lại, nghiêng đầu nhìn lại, thấy hốc mắt đại nam nhân ba mươi tuổi này ửng đỏ.
Hắn trầm ngâm một lúc, an ủi nói: "Không phải là ta không muốn nói với ngươi, nhưng nói ra thực sự sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của nữ nhi người ta, ta không thể để cho nàng ấy đau khổ."
Hoắc Minh Uyên phốc một tiếng bật cười, chút ôn nhu vừa mới ấp ủ trong lòng bị lời nói của hắn chấn động không còn dấu vết, dở khóc dở cười: "Ta không tức giận, ngươi đừng nghiêm túc như vậy."
"Ồ."
Hoắc Minh Uyên bất đắc dĩ lắc đầu, ngẩng đầu vô tình nhìn tiểu muội của mình lên lầu hai, hắn liếc mắt một cái nhìn thấy muội muội nhà mình, sửng sốt một chút, sau đó khẽ cười ra tiếng, "Nhìn xem, có người nhà chờ ta trở về là được rồi, ngươi cũng mau thổ lộ với cô nương nhà người ta đi, đừng một mình như vậy nữa."
Lục Tu Lương theo tầm mắt của hắn nhìn qua, không đề phòng đụng phải đôi mắt trong suốt kia, hô hấp căng thẳng, tâm mãnh liệt nhảy lên không theo quy luật, cổ họng cũng khô khốc.
Tầm mắt hai người chạm nhau, cứ như vậy cách một khoảng xa, nhìn nhau, dường như tất cả mọi thứ xung quanh đều biến mất.
Đây là lần đầu tiên nàng gặp hắn bên ngoài.
Nguyệt Linh hoảng hốt có một loại ảo giác giống như bọn họ đã lâu không gặp, lông mày kiếm vô cùng anh tuấn của nam nhân, đôi mắt đen sắc bén thâm thúy kia, còn có đôi môi mỏng mím nhẹ, không có chỗ nào mà nàng không quen thuộc.
Lục Tu Lương chật vật thu hồi tầm mắt, dùng sức nhắm lại.
Hắn lại cảm thấy nàng đang nhìn mình, còn thâm tình, quyến luyến như vậy.
Hắn thật điên rồ!
Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật
- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng Đêm qua thân hình mềm mại trong lòng hắn không thể xua đi được, có trời mới biết khi buông nàng ra thì có bao nhiêu không nỡ! Nếu có thể cả đời giữ nàng lại bên người, để cho hắn làm cái gì hắn đều nguyện ý. Cho dù bắt hắn bỏ hết tất cả, chỉ cần có thể đổi lấy chân tâm của nàng, cho dù chỉ có một phần mười, hắn cũng cam tâm tình nguyện, chắc chắn không oán trách.
Lục Tu Lương nhàn nhạt nở nụ cười, ánh mắt thâm trầm không thấy đáy.
Chờ đợi nhiều năm như vậy, giờ phút này rốt cục hắn cũng có tư cách đứng bên cạnh nàng.
Đợi đội ngũ đi ngang qua cửa trà lâu, Nguyệt Linh còn si ngốc nhìn về phương hướng hắn rời đi, thần sắc Hoắc Minh Châu phức tạp nhìn chằm chằm góc nghiêng trên mặt Nguyệt Linh, trong mắt đều là giãy dụa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!