10.
Tóm lại, cú tỏ tình đột ngột của cái tên khốn kia khiến tôi đơ toàn tập, chuyện với Tạ Xuyên thì hết lăn tăn rồi, nhưng đổi lại là mất ngủ vì thằng cha kia. Cứ nghĩ đến đôi môi ấy lại có cảm giác lạ lạ, khiến vành tai tôi đỏ bừng. Tôi lăn lộn trên giường từ đầu này sang đầu kia, tinh thần bắt đầu không ổn định.
Aaaaaa, Giang Thừa cái đồ c.h.ế. t tiệt, anh dám hả! Tôi bực bội chạy ra phòng khách rót nước, phát hiện đèn trong thư phòng vẫn sáng, ba tôi đang chăm chú viết thư pháp.
"Ba ơi, cho con tâm sự mấy phút." Tôi uể oải kéo ghế ngồi xuống.
Ba tôi không ngẩng đầu lên:
"Sao thế, người mới người cũ không chọn được à?"
Ơ… ông già này đoán như thần vậy?
"Thật ra con với Giang Thừa không có yêu đương gì cả." Tôi suy nghĩ mấy giây, quyết định nói thật.
"Ờ." Ba chỉ đáp gọn lỏn.
"Nhưng… nhưng hôm nay anh ấy lại tỏ tình với con…" Tôi lí nhí nói ra.
Ba gật đầu: "Ừ, rồi con thấy sao?"
"Con cũng không rõ nữa… con nghĩ mình luôn xem anh ấy như bạn, thậm chí còn hơn bạn bè, giống như người thân ấy."
Chúng tôi lớn lên cùng nhau. Hồi nhỏ anh ấy cứ hễ bị ba mẹ mắng là lại chạy sang nhà tôi trốn, nhà tôi gần như thành nhà thứ hai của anh. Mẹ anh và mẹ tôi là bạn thân lâu năm, luôn coi tôi như con ruột mà thương yêu, hơn nửa cái tủ quần áo của tôi là do dì Giang mua cho.
Phải nói thật, Giang Thừa là người rất đặc biệt. Tôi chưa bao giờ phải giữ kẽ với anh ấy, mọi chuyện đều tự nhiên như hít thở. Tôi có thể vừa ăn vừa khóc rưng rức trước mặt anh, chuyện vui chuyện buồn cũng luôn muốn chia sẻ đầu tiên với anh. Bao năm nay, cãi cọ ầm ĩ nhưng vẫn chẳng rời nhau.
"Nhưng mà, ảnh chưa từng nói thích con, với lại ba cũng biết mà, anh ấy chuyên môn chọc con tức điên." Tôi lẩm bẩm phản bác.
Ba đặt bút xuống, lắc đầu:
"Con gái à, đừng nghe đàn ông nói gì, phải nhìn họ làm gì cho mình."
"Ba, lẽ nào ba phát hiện Giang Thừa thích con từ lâu rồi?" Tôi tò mò hỏi.
Ba cười bất đắc dĩ:
"Nó không thích con thì khi con bị phong toả trong nhà, ai là người liều mạng leo lên tầng ba mang đồ ăn cho con? Nó không thích con thì sao ngày nào cũng gọi đồ ăn từ nhà hàng gửi tới tận cửa? Nó không thích con mà ba ngày hai bữa lượn tới đây, con nghĩ nó đến thăm ba với mẹ con chắc?"
"Đúng là đầu đất mà…"
Tôi bị ba làm nghẹn họng không nói nổi.
Thật ra, nghĩ kỹ lại thì đúng là từ sau khi tôi chia tay Giang Thừa mới xuất hiện nhiều hơn. Hồi đại học, mỗi lần gặp tôi là mặt anh ấy cứ lạnh như tiền. Sau đó tốt nghiệp thì bay ra nước ngoài học tiếp. Còn tôi thì sau chia tay liền dọn về quê.
Năm đó đúng lúc dịch bệnh bùng phát, tôi rơi vào thời kỳ đau lòng hậu chia tay, khu nhà còn bị phong tỏa. Tôi bị chứng trầm cảm nhẹ và biếng ăn, cả ngày ru rú trong nhà, tâm trạng ngày càng tệ.
Khi ấy, Giang Thừa cứ ba bữa lại chạy xe từ Bắc Kinh về quê, mà còn phải cách ly nữa chứ. Tôi cứ tưởng anh ấy lo cho ba mẹ anh.
Tôi không ngờ có một hôm, anh ấy leo thẳng từ dưới đất lên ban công phòng ngủ tôi ở tầng ba.
Khi anh gõ cửa sổ, tôi còn tưởng mình gặp ma.
Anh mang theo cả túi đồ ăn, có đồ vặt, có xiên nướng, nhìn thấy tôi là đã mặt mày cau có:
"Cố Tửu, nhìn em gầy tong teo thế kia…"
Lâu không gặp, trông anh có vẻ rắn rỏi hơn trước, cơ bắp săn chắc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!