8.
Trung tâm thương mại cách công ty của Giang Thừa không xa, dạo gần đây anh vừa dời trụ sở từ Bắc Kinh về đây, mà tôi cũng chưa ghé qua lần nào. Tôi xách túi quà mua áo sơ mi và cà vạt cho anh, lững thững bước vào tòa nhà. Không ngờ, vừa ra khỏi thang máy liền bắt gặp cảnh tượng khó xử — Giang Thừa và Tạ Xuyên đứng đối mặt, bầu không khí căng thẳng như sắp đánh nhau. Tôi đứng giữa, tiến không được, lùi cũng chẳng xong.
Tạ Xuyên là người lên tiếng trước, giọng anh khàn khàn như đang đè nén hàng vạn cảm xúc.
"Cố Tửu, anh có chuyện muốn nói với em. Mình… nói chuyện một lát được không?"
Tôi cắn răng đồng ý, theo anh vào quán cà phê dưới văn phòng.
"Anh xin lỗi, chuyện năm xưa… giờ anh mới biết hết."
Giọng anh nghẹn ngào, run run. Tôi siết chặt ly cà phê trong tay, cố nở nụ cười nhẹ:
"Không sao đâu. Năm đó em cũng chưa đủ chín chắn, nếu em đủ chín chắn có lẽ đã có cách chia tay văn minh hơn."
Tôi buông một câu trêu đùa để phá tan sự gượng gạo. "Giờ ai cũng ổn cả rồi. Nhìn anh xem, mọi thứ đều có rồi."
Tạ Xuyên nhìn tôi, ánh mắt đầy sóng gió, yết hầu khẽ nhấp nhô, khàn giọng hỏi:
"Anh có tất cả rồi… còn em, em có thể… quay về không?"
Tôi c.h.ế. t lặng một lúc, cảm xúc lộn xộn. Hít một hơi, tôi đáp khẽ:
"Tạ Xuyên, bây giờ chúng ta đều đã có lựa chọn phù hợp với mình."
"Anh với Hứa Vy… cô ấy chỉ là cách anh ứng phó với gia đình thôi." Anh vội vàng giải thích.
"Nhưng cô ấy… hình như rất thích anh."
"Cô ta chỉ thích những gì anh có thể cho thôi. Anh chưa từng quên cô gái từng ngồi sau xe máy, cùng anh mơ về tương lai."
Tôi khẽ cười, không khẳng định cũng chẳng phủ nhận:
"Lúc đó trẻ quá, đơn giản quá. Đặt vào hiện tại, chắc em cũng chẳng yêu nổi một chàng trai tay trắng."
Tình yêu tuổi trẻ là vậy — mãnh liệt, dại khờ, dám yêu không toan tính. Tạ Xuyên đỏ hoe mắt, ngón tay run rẩy gõ nhẹ vào ly.
"Những năm qua, anh điên cuồng kiếm tiền, chỉ mong có ngày đủ tư cách để đứng cạnh em…
"Từ năm 18 đến 28 tuổi, anh chỉ yêu một người tên Cố Tửu. Cô ấy là ánh sáng duy nhất trong thời niên thiếu mờ mịt của anh. Nhưng anh lại không đủ năng lực giữ lấy cô ấy."
"Cố Tửu, đời người có bao nhiêu cái mười năm? Anh không muốn bỏ lỡ nữa. Về với anh được không?"
Tôi không nghĩ có ngày Tạ Xuyên sẽ nói với tôi những lời như thế. Tôi từng nghĩ, chúng tôi sẽ trở thành hai người xa lạ từng quen biết. Lâu ngày gặp lại, giữ chút thể diện là đủ rồi. Ai ngờ, người từng yêu tôi sâu đậm ấy lại bất ngờ muốn quay lại.
Tôi nuốt xuống nghìn vạn cảm xúc:
"Tạ Xuyên, chúng ta…"
"Cố Tửu, đừng vội từ chối. Em nghĩ kỹ đi, được không?"
Anh nhìn tôi, vành mắt đỏ ửng, giọng đầy cầu khẩn.
9.
Sau khi gặp Tạ Xuyên, đầu óc tôi rối như tơ vò. Những năm qua, tôi đã quen với cuộc sống an nhàn, ổn định, trật tự. Việc đính hôn với Giang Thừa, một phần cũng là vì tôi không muốn thêm biến số nào nữa. Càng không muốn lại bắt đầu một cuộc tình mới, dốc hết tâm can rồi lại tổn thương. Tình yêu với tôi giờ đây, có thì tốt, không có cũng chẳng sao.
Tôi chỉ muốn ở bên bố mẹ, mãi mãi là đứa con gái bé bỏng của họ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!