Chương 5: (Vô Đề)

5.

Sáng sớm hôm sau, tôi bị đánh thức bởi cơn đau bụng.

Hậu quả sau cơn say khiến đầu tôi nhức như búa bổ, giờ lại chồng thêm "buff" ngày dâu, cả người chẳng khác gì bị rút cạn sinh khí. Mắt thâm quầng, tóc tai rối bù, tôi ôm bụng lảo đảo bước ra khỏi phòng.

Vừa vào đến phòng khách, tôi lập tức đứng khựng lại—Giang Thừa đang bày bữa sáng ra bàn, quan trọng là… anh ấy chỉ mặc mỗi cái quần dài, nửa thân trên trần trụi!

Ánh nắng sớm chiếu lên người anh, làn da ngăm rám khỏe mạnh, cơ bụng rõ nét, đường nhân ngư sắc sảo, nhìn đến là… ngứa mắt! Tôi còn chưa tỉnh hẳn, nhìn thấy cảnh đó thì bối rối đỏ mặt:

"Giang Thừa, anh không biết xấu hổ hả? Cởi trần giữa ban ngày thế này, anh… sao anh không mặc áo vào?"

Anh quay đầu liếc tôi, nhíu mày:

"Cà vạt thì cô lấy lau nước mũi, áo sơ mi thì hôm qua cô nôn đầy lên, tôi còn cái gì để mặc?"

Nói rồi còn hừ một tiếng, "Tôi còn phải cảm ơn cô vì vẫn chừa lại cái quần à?"

Tôi: "Ờ… không cần cảm ơn đâu…"

Tự biết đuối lý, tôi ôm bụng chui vào nhà vệ sinh, thay băng, rửa mặt chải đầu, sau đó mặt mày tái mét lê thân ra bàn ăn.

Giang Thừa nấu cháo thịt băm trứng bắc thảo, chiên hai quả trứng gà, thêm cả sandwich cắt sẵn. Tôi ngạc nhiên nhìn anh:

"Anh cũng biết nấu ăn á?"

Anh múc một bát cháo đặt trước mặt tôi, trả lời ngắn gọn:

"Hồi du học toàn phải ăn cá chiên với khoai tây."

Nghĩ lại cũng đúng, sau khi tốt nghiệp đại học, không hiểu lên cơn gì mà tên học dốt này lại bay ra nước ngoài học thạc sĩ, nghe nói thành tích cũng không tệ.

Anh gắp cho tôi một miếng trứng chiên, lại thản nhiên nói thêm:

"Không tự nấu thì anh cũng gầy dẹt như em rồi."

Tôi tức giận chống nạnh, ưỡn n.g.ự. c phản bác:

"Anh nói ai gầy dẹt hả?"

Anh day day thái dương, lẩm bẩm:

"Hình như hôm qua có ai đó vừa khóc vừa gào là mình không có ngực…"

Tôi c.h.ế. t sững. Mấy ký ức lộn xộn hôm qua bắt đầu ùa về—ôi mẹ ơi, đúng là không nên uống rượu trước mặt cái đồ khốn này! Thế là lại bị hắn nắm thóp thêm một chuyện mất mặt nữa.

Tôi vừa xấu hổ vừa tức giận, cúi đầu ăn cháo không thèm để ý đến anh. Cháo hầm kỹ, rất vừa miệng, ấm nóng trôi xuống bụng khiến cơn đau cũng dịu đi nhiều.

"Ngon không?" anh hỏi.

"Không ngon." Tôi hậm hực đáp.

"Không ngon thì đừng ăn."

"Cứ ăn đấy, gạo nhà em." Tôi cắm đầu ăn tiếp.

Liếc trộm Giang Thừa lần nữa, ánh mắt tôi vô tình va vào ánh nhìn của anh. Anh nheo mắt, khóe môi nhếch lên một nụ cười giảo hoạt đầy trêu chọc:

"Muốn nhìn thì nhìn cho đàng hoàng, sao cứ lén lén lút lút thế?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!