Chương 3: (Vô Đề)

3.

Trong xe, Giang Thừa im lặng đề máy, mặt không biểu cảm. Anh liếc nhìn tôi, bất mãn hỏi:

"Em cứ thế mà ném cái túi anh tặng ra ngoài à?"

Tôi lúng túng siết chặt dây an toàn:

"Vậy… vậy em quay lại xin lại nhé?"

Nghĩ ngợi một chút, lại thấy không ổn:

"Nhưng mà xin lại… hình như không hay lắm…"

Anh hừ khẽ một tiếng, nghiêng đầu lườm tôi:

"Em đừng có làm mất mặt anh."

Tôi vội cười nịnh:

"Hôm nay nhờ có anh, không thì em tiêu thật rồi."

Khóe môi Giang Thừa cong lên một nụ cười đắc ý:

"Anh đã ra tay thì đã bao giờ làm hỏng chuyện?"

Tôi liếc cái tên tự luyến ngồi cạnh một cái, anh ngẩng cằm hỏi:

"Về nhà không?"

Tôi cắn môi, bực bội:

"Không về! Anh đi uống với em."

Một cuộc chạm mặt bất ngờ như thế, dù chia tay đã lâu, nhưng gặp lại rồi, trong lòng vẫn nghẹn đến khó hiểu.

Đêm khuya ở quán bar, ánh đèn mờ ảo, nhạc xập xình. Vài ly rượu vào bụng, đầu óc đã hơi choáng váng.

Lúc Giang Thừa đi vệ sinh, tôi nổi hứng gọi liền bốn cậu người mẫu nam – ai nấy đều cao ráo, chân dài, mặt đẹp, cười tươi rói, mỗi tiếng "chị ơi" vang lên là lòng tôi lại nở rộ.

Khi Giang Thừa quay lại, cảnh tượng trước mắt là bốn cậu trai ngồi ngay bên cạnh tôi, rót rượu, mời trà, lời nói ám muội.

"Cố Tửu, em chơi cũng ác quá nhỉ?"

Giang Thừa nhíu mày, đứng chắn trước mặt tôi, trong mắt đầy lửa giận.

Tôi nửa tỉnh nửa say, phẩy tay không quan tâm:

"Người lớn bỏ tiền ra để giải sầu có gì sai?"

Nghĩ một lúc lại nhắc anh:

"À, điện thoại em hết pin rồi, lát anh trả tiền giúp em nha."

Anh nghiến răng, liếc đám người mẫu một cái, lạnh giọng:

"Cút."

Có lẽ khí thế Giang Thừa quá đáng sợ, mấy cậu trai hoang mang nhìn tôi với ánh mắt như mấy kẻ bị bắt gian tại trận.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!