Chương 10: (Vô Đề)

11.

Hôm sau, tôi đi gặp Tạ Xuyên.

Anh ấy là người mở lời trước:

"Cố Tửu, em đến để từ chối anh đúng không?"

Tôi lặng lẽ gật đầu, không nói gì thêm.

Anh thở dài, cười khổ:

"Thật ra… anh cũng đoán được rồi."

Anh ngừng lại giây lát, giả vờ như đã nghĩ thông:

"Cố Tửu, có thể giúp anh một chuyện không?"

Mẹ Tạ Xuyên bị ung thư giai đoạn cuối, đã sắp không qua khỏi. Anh muốn để bà ra đi trong yên lòng.

Người nằm trên giường bệnh gầy rộc đi, tóc đã rụng hết, sắc mặt trắng bệch, xung quanh là chằng chịt các máy móc theo dõi. Người từng khỏe mạnh làm việc ngoài công trường, giờ phút này chỉ còn lại một dáng hình yếu ớt, khiến tôi không khỏi chua xót, nghẹn ngào.

Tạ Xuyên khẽ gọi:

"Mẹ, mẹ xem ai đến này?"

Người trên giường từ từ mở mắt, thấy tôi thì có phần ngạc nhiên:

"Tửu Tửu?"

Tôi cố gắng nở nụ cười:

"Dì ạ, lâu rồi không gặp."

Dì gắng sức ngồi dậy, nửa nằm nửa dựa trên giường bệnh, nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng.

"Tiểu Xuyên, lát nữa nhớ mang vài hộp dâu tây ba con trồng cho Tửu Tửu đem về nhé."

Dì nắm tay tôi, mỉm cười hỏi:

"Dì nhớ con thích ăn dâu tây nhất, đúng không?"

Tôi khẽ gật đầu cười.

"Dì cứ yên tâm dưỡng bệnh.

Con và Tạ Xuyên… cũng sẽ ổn cả thôi…"

Dì cười mà nước mắt đã ướt nơi khóe mắt:

"Tốt, tốt lắm…"

Dì quay sang dặn Tạ Xuyên:

"Tiểu Xuyên, con ra ngoài đi, mẹ có chuyện muốn nói riêng với Tửu Tửu."

Sau khi Tạ Xuyên ra ngoài, dì nhẹ nhàng lau nước mắt, nắm c.h.ặ. t t.a. y tôi, khẽ cười:

"Dì biết, nó đưa con đến chỉ là để dì yên tâm. Trước đây cũng có đưa một cô gái khác đến… Dì hiểu rõ, nó vẫn chưa quên con."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!